Chương 752: Thân thế của Lucy
“Cao Minh không hối thúc cô quay về sao?”
Kiều Bích Ngọc nói dối mà mặt không đỏ và tim không đập loạn nhịp: “Anh ấy nói, dù sao tôi cũng không đóng góp được gì cho nhà họ Quách, để tôi đi cùng với mọi người nhiều hơn, chơi đủ rồi thì sẽ về”
Khóe mắt của Lucy hơi giật giật.
Cô ta rõ ràng nhớ mùi thuốc súng mà tối hôm qua lão đại gọi điện thoại tới Tuy rằng Kiều Bích Ngọc nói dối, thế nhưng những lời này vô cùng hữu hiệu đối với người của nhà họ Kiều, Cung Nhã Yến mỉm cười khen ngợi một câu: “Cao Minh thật sự rất hiếu thuận”
Cho phép Kiều Bích Ngọc trở về nhà mẹ đẻ sum họp cùng người thân trong gia đình, đối với Cung Nhã Yến mà nói đây chính là sự hiếu thuận lớn nhất.
Ngay cả Kiều Văn Vũ cũng khịt mũi, “Nhà họ Quách vội vàng để con trở về nhà mẹ đẻ mà mắt không thấy tim không loạn, không hề lo lắng về điều này, con cả ngày chỉ ở trong nhà của người ta ỷ lại làm con sâu gạo, cũng không biết học hỏi thêm quy tắc lễ nghĩa từ các tiểu thư khuê các khác.”
Cha của cô mỗi lần có cơ hội sẽ luôn mắng mỏ cô một trận.
Kiều Bích Ngọc cũng đã quen, da mặt cô lúc này dày không gì sánh bằng, giả bộ nặng nề gật gật đầu.
Bà cụ Kiều cũng không nói gì, ông cụ rất vui vẻ, trực tiếp cười nói: “Vậy quá tốt rồi”
Mạc Cảnh Sơn không nói lời nào, ông ta cần nghĩ cũng biết Kiều Bích Ngọc đang nói dối. Nhìn thấy Cung Nhã Yến vui mừng như vậy, ông ta cũng rất vui mừng. Cho dù nhà họ.
Quách thực sự tự mình đến bắt người, đoán chừng cũng không có cách nào bắt được cô.
Tuy nhiên, đối với người của nhà họ Kiều mà nói vẫn có chút nuối tiếc: “…tại sao không đưa cặp song sinh tới cùng”
Nhà của họ quá vãng lặng, nên rất hâm mộ những nhà khác có em bé.
“Có chuyện gì vậy, đột nhiên nói to tiếng như thế, con muốn để mẹ điếc tai sao” Bà cụ Kiều dạy bảo một câu.
Kiều Văn Vũ vốn luôn là người hiếu thảo, bị mẹ của ông ta dạy dỗ một câu, tâm tư đang nhẫn nhịn của ông ta cũng không nói ra nữa Nhưng Kiều Văn Vũ vẫn luôn cảm thấy, con gái của ông ta gả vào nhà họ Quách là mắc bấy của Quách Cao Minh, mỗi khi nghĩ đến điều này, ông ta rất khó chịu Bọn họ vừa ăn trưa xong thì ra trong phòng khách uống trà, ăn trái cây.
Sau khi ăn trưa một tiếng, bà cụ Kiều, Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến bọn họ đều quen với việc ngủ trưa, ngay cả Mạc Cảnh Sơn còn giả vờ rằng ông ta cũng sẽ chợp mắt, nhà họ Kiều gần như là một viện dưỡng lão nhỏ.
Kiều Bích Ngọc và Lucy đã quen với môi trường sống khắc nghiệt trên đảo, tinh thần của bọn họ vô cùng tỉnh táo, dự định ra ngoài đi dạo.
Trước khi bọn họ ra ngoài Cung Nhã Yến còn đặc biệt dặn dò một câu: “…Không cần ra ngoài mua đồ ăn đâu, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, nghe rõ chưa?”
“Đã rõ” Kiều Bích Ngọc trả lời cho có lệ.
Lần xuất hiện này của Luecy là kỳ nghỉ cô †a tự tạo cho mình, cô ta trầm ngâm nói: “Kiều Bích Ngọc, cha của cô cũng đối xử với cô rất tốt”
Tuy rằng Lucy không thể biết Kiều Văn Vũ đối xử tốt với Kiều Bích Ngọc như thế nào, nhưng nghe giọng điệu của Kiều Văn Vũ, cảm giác thật sự giống như một người cha Người cha ruột rốt cuộc là như thế nào, Luey từ lúc sinh ra đã không có cha nên cô ta không biết, nhưng bây giờ cô ta đoán được, người cha đại khái là một người giống như Kiều Văn Vũ.
“Lucy, cô có vẻ hơi khác rồi.”
Kiều Bích Ngọc ngồi xe buýt với cô ta, thành phố Hải Châu có nhịp sống chậm rãi từ tốn hơn so với sự lộng lẫy và phồn hoa của thành phố Bắc An, cuộc sống ở đây thực sự yên bình và thiết thực hơn, có nhiều thời gian sử dụng nơ ron thần kinh hơn để trò chuyện.
“Từ hòn đảo quỷ đó trở chết, đương nhiên sẽ có một vài suy nghĩ không như bình thường” Lucy rất bình thản nói.
Gần đây Lucy vẫn luôn nghĩ, nơi nào mới là nhà của cô ta?
Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn chạy đông chạy tây, có thể hoàn thành các nhiệm vụ khác nhau một cách nhanh chóng.
Điều vui vẻ nhất là sau khi hoàn thành công việc là cô †a nhìn thấy thẻ ngân hàng của mình tăng thêm một số dư lớn, sau đó đi mua chiếc xe yêu thích của mình.
Cô ta thậm chí còn không có bất động sản, bởi vì cô ta luôn cảm thấy bản thân là bèo dạt mây trôi, phong lưu phóng khoáng, đi đâu cũng phải ở trong khách sạn tốt nhất, dù sao đi nữa thì cô ta cũng đủ khả năng chỉ trả.
Lucy nhíu mày, đột nhiên nói: “Kiều Bích Ngọc, tôi phải đi mua một căn nhà”
€ó nhà là có gia đình rồi nhỉ.
Kiều Bích Ngọc không hiểu suy nghĩ hỗn loạn của Luey, nói đúng vào trọng tâm: “Không cần phiền phức vậy đâu, cô muốn mua nhà ở thành phố nào, cứ trực tiếp đi tìm Lục Khánh Nam, anh ta có nhiều quan hệ, cô mua nhà không cần tốn sức lực, hơn nữa cũng tiết kiệm chỉ phí, Cô muốn mua nhà ở đâu nhỉ? Thành phố Hải Châu à?”
Lucy cũng không biết.
Lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc cảm thấy sự phiền nào ưu tư này của Lucy: “Này, rốt cuộc là cô đang nghĩ gì thế?”
Lucy đột nhiên trở nên cáu kỉnh: “Tất cả đều tại cô, cô chính là nguồn gốc của tội ác”
Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc không có biểu cảm gì.
Có chuyện gì, lại tự dưng lại trách cô ấy.
Bởi vì cô không đánh lại Lucy, Kiều Bích Ngọc rất biết điều, lặng lẽ giữ im lặng, tránh chọc cô ta giận Luey nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy trước đây bản thân phong lưu phóng khoáng, vô ưu vô lo, nhưng chưa đầy một năm kể từ khi ở cùng với Kiều Bích Ngọc, cô ta trở nên phiền não không yên như vậy, rõ ràng là ở cùng với một người gần như là mãn kinh.
Ngụy Bắc, Cua Biển Hầu Tử bọn họ cũng không có người nhà, cũng không có nhà ở cố định, bọn họ cũng bận rộn long đong, bảo toàn mạng sống mỗi khi nhận nhiệm vụ, sẽ ba hoa khoác lác trong câu lạc bộ khi rảnh rỗi, say sưa rượu chè, hôm nay có rượu thì say hôm nay, và một ngày nào đó bọn họ hy sinh bất ngờ vì nhiệm vụ thì cũng chỉ là nấm mồ không tên, cuộc đời không hơn không kém.
Trước đây Lucy nghĩ như vậy, cuộc sống nên là như thế.
Kiều Bích Ngọc, tôi sinh ra ở một đất nước chiến tranh loạn lạc, nghe nói cha ruột tôi là thương nhân Nam Việt , mẹ của tôi đại khái là tình nhân của ông ấy”
Lần đầu tiên Lucy đề cập tới hoàn cảnh với bản thân với người khác.
Kiều Bích Ngọc nghĩ ngợi, trách nào Lucy trông giống như con lai.
“Ở một đất nước bị chiến tranh tàn phá, hòa bình là một ước vọng, và cuộc sống bình yên là một thứ xa xỉ”
Đôi mắt trong sáng của Lucy nhìn chãm chằm vào khung cảnh bên ngoài chiếc xe buýt đang chạy chậm, nói với giọng đều đều: “…
Chúng tôi sống ở đó, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, người đầy cát bụi, mỗi ngày khi tôi mở mắt điều đầu tiên nghĩ về là tôi có thể tìm thức ăn ở đâu”
“Tiếng còi báo động phòng không vang dội khắp vùng đất, máy bay chiến đấu trên không bay tới, tên lửa đạn đạo rơi từng quả một, sau đó ầm ầm phát nổ … Những điều này nghe thật kinh khủng, nhưng khi đã quen rồi đều tê liệt, cảm thấy rằng cả thế giới nên sống như vậy, mọi người sẽ chạy trốn mỗi khi bom đạn đến, những người không may thiệt mạng chỉ có thể nghĩ rãng họ xui xẻo”
Lucy hạ giọng nói: xui xẻo”
Năm đó khi cô ta sáu tuổi, hôm đó kẻ địch tập kích đánh lén, khi tiếng còi phòng không báo động vang lên, tên lửa trên đỉnh đầu từng quả một nổ tung, rất nhiều người dân không kịp chạy thoát, những ngôi nhà vốn dĩ sơ sài ban đầu lập tức bị bom đạn biến thành đống đổ nát.
Lucy chưa từng gặp cha ruột, chỉ có mẹ ruột cô ta cực khổ nuôi dạy cô ta và em trai, trận không kích ngày hôm đó ập đến, mẹ cô ta lao ra ngoài trước với anh trai đang bế trên tay, đôi chân nhỏ bé của cô ta từng bước ngắn ngủi chậm chạp đuổi theo, lại bị chiếc bàn gỗ đè lại, cô ta hét lớn, hy vọng mẹ cô †a sẽ quay lại đưa cô ta rời đi.
Nhưng mẹ không quay lại.
Sắc mặt mẹ hốt hoảng, ôm chặt lấy em trai ba tuổi trong lòng, chỉ có thể quay đầu nhìn cô một cái, nhưng có lẽ nhận ra bản thân không có khả năng bảo vệ an toàn của cả hai đứa bé đem đi, nên bà ấy đã bế em trai rời đi.
Lúc này Lucy vẫn còn nhớ rõ giây phút ngày hôm đó.
Cô ta yếu đuổi và bất lực, liên tục khóc lóc kêu cứu.
Không biết cuối cùng mẹ và em trai của cô ta có thể sống sót hay không, cũng không biết có quay về căn nhà đổ nát đó để tìm cô ta hay không, ngày đó Lucy vô tình được Quách Cao Minh cứu mạng, kể từ ngày hôm đó trở đi, cuộc sống của cô ta không còn yếu ớt nữa.
Ông cụ Quách lúc còn trẻ là một nhà buôn vũ khí cực kỳ có tiếng, đã mang theo cháu trai quý giá của mình, Quách Cao Minh để cùng bàn công việc kinh doanh, năm đó Quách Cao Minh 11 tuổi.
Tuy rằng Quách Cao Minh lúc đó vẫn là một đứa trẻ, nhưng anh đã tiếp nhận sự giáo dục và giao thiệp với những người không bình thường, thân hình anh phát triển cũng cao lớn hơn so với những bạn trai bình thường, đôi mắt thâm sâu.
“Tôi lúc đó chỉ muốn sống sót, tôi biết tôi sẽ chết, nhưng tôi không cam lòng, tôi bị vùi lấp bởi đống đổ nát của ngôi nhà, nhưng tôi vẫn gào thét và vùng vẫy trong tuyệt vọng. Tôi muốn sống sót”
“Ngày hôm sau sau cuộc đột kích, lão đại đã nghe thấy giọng nói của tôi, anh ta sai người dỡ bỏ đống đổ nát, anh ta gọi người chữa bệnh cho tôi.”
Lucy nói một cách bình thản, như thể những điều đó không xảy ra với cuộc đời cô ta.
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn kinh ngạc, lần đầu tiên cô biết, hóa ra Quách Cao Minh là ân nhân cứu mạng của Lucy.
“Tôi biết lão đại là con cái của người có tiền, vì vậy tôi rình rập cản trở anh ta, bắt anh 1a đưa tôi rời khỏi nơi quái quỷ đó”
Lucy nói ra chuyện này, không khỏi cảm thấy hồi nhỏ bản thân cô ta rất thông minh và dũng cảm.
Vì để sống sót, cô ta có thể không cần mặt mũi bám chặt vào con cái của người có tiền.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy hứng thú, hỏi ngược lại: “Cô làm sao để ỷ vào anh ta?”
Quách Cao Minh hồi bé rất mềm lòng, rất dễ dính vào sao?
Lucy nhàn nhạt nói: “Lúc đó tôi chui vào trong hành lý của anh ta”
Kiều Bích Ngọc suýt chút nữa bật cười thành tiếng, quả nhiên là nhân tài.