Chương 765
Trong khuôn viên trường liền truyền ra tiếng lanh lảnh đọc sách, Quách Cao Minh không vội đi tìm cô.
Kết thúc buổi học cuối cùng vào buổi sáng, Quách Cao Minh bước chân trầm ổn, đi tới trước cửa phòng học của cô gái ấy.
Quách Cao Minh không định nói gì với cô học sinh xa lạ này, anh chỉ muốn gặp cô ấy thôi, Quách Cao Minh luôn cảm thấy răng chỉ cần được gặp trực tiếp cô ấy, anh sẽ không gặp phải những rắc rối như trước đây.
Chuông báo giờ tan học vang lên.
Đám học sinh cũng bắt đầu rục rịch, khi giáo viên vừa mới bước ra khỏi cửa, phía sau đám học sinh bất an thu dọn sách vở thì một nhóm “học sinh hư’ không yên tâm học hành ở.
cửa sau đã lao ra, một số lao vào căng tin của trường, một số đơn giản ghét cảm giác áp lực trong lớp học. Ngược lại, các “học sinh giỏi” lại chạy đua với thời gian để giải bài và xem lại bài tập bãng cách chép, viết lên bảng đen trong lớp học.
Hành lang lớp học nhanh chóng chật kín học sinh, làm cho Quách Cao Minh kinh ngạc nhất chính là cô gái kia, cô gái ấy nhanh chóng bước ra khỏi cửa phòng học, bước chân rất nhanh cũng vô cùng lưu loát, mà những học sinh nam đi phía trước có một vài người vô cùng thức thời mà nhường đường, điều đáng chú ý hơn nữa là, một đám học sinh nam lớp bên cạnh đồng thời nhìn theo hướng đi của cô, có người còn cố ý huýt sáo trêu chọc phía sau.
Bình thường một cô gái đi qua hành lang nhiều học sinh nam như vậy, hơn nữa còn bị đối phương trêu chọc, đại khái sẽ đỏ mặt hoặc tức giận, nhưng cô ấy thì không, ánh mắt nhìn thắng về phía trước, bước đi vẫn vô cùng vững vàng, giống như đem những học sinh nam này xem như không khí.
Khó trách người khác gọi cô là hoa khôi lạnh lùng khó theo đuổi.
Hướng cô chính là đi thẳng về phía Quách Cao Minh.
Lúc đầu, Quách Cao Minh cảm thấy rằng chỉ cần anh được nhìn thấy cô ấy một lần nữa, những phiền não của bản thân cũng sẽ biến mất.
Nhưng hiện tại chính là cô đã quên mất anh, căn bản cô đã quân những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó.
Quách Cao Minh đột nhiên sinh ra cảm giác tức giận.
Tuy nhiên, cô gái còn tức giận hơn anh, cô cố gắng bẻ tay anh, quát: “… Anh muốn năm trong bệnh viện?”
Quách Cao Minh kinh ngạc.
Toàn bộ học sinh trong hành lang đều im lặng, tất cả mọi người trong trường không ai là không biết, kỹ năng, karate của Kiều Bích Ngọc có thể hạ gục một người đàn ông mạnh mẽ hơn 100 cân.
Cô đã quên mất anh.
Căn bản cô ấy không nhớ rõ chuyện ngày thứ sáu hôm đó.
Quách Cao Minh đang ngồi trên chiếc ghế dài trước hồ nước nhân tạo trong trường, lòng đầy bực bội, trong đầu chỉ toàn câu nói ngỗ ngược của cô “anh có muốn năm viện không?”, cô thế nhưng còn dám nói ra những vời như vậy đối với anh.
Người này là kẻ khởi xướng.
Anh không quan tâm đến chuyện hôm thứ bảy cô ấy nhảy cây xuống làm anh bị thương, nhanh như vậy liền quên mất anh Bốn phía xung quanh có không ít học sinh đi lại đều liếc mắt nhìn về phía bên này, nhưng không ai dám lại gần, vì lúc này, gương mặt của Quách Cao Minh lạnh như băng.
Đây là loại cảm giác gì?
Quách Cao Minh không thể nói rõ, anh chỉ cảm thấy rất khó chịu, cũng có chút buồn bực.
Vào lúc 1 giờ chiều, Lục Khánh Nam điện thoại tới cho anh: “Cao Minh, sao anh vội vàng trở về nước vậy, có phải Đường Tuấn Nghĩa có hạng mục mới muốn tìm anh, đại khái khi nào anh mới quay về?”
Lục Khánh Nam thấy lễ tang cũng đã qua được một tuần, cũng đoán được người này sẽ quay về trường.
Khi Quách Cao Minh nhận được cuộc gọi từ Lục Khánh Nam, biểu tình thoáng chút do dự.
Anh biết bản thân đối với loại chuyện tình cảm này kinh nghiệm quá ít, Lục Khánh Nam có thể giúp đỡ.
“Cao Minh, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?” Lục Khánh Nam cảm thấy phía bên kia không có bất cứ thanh âm nào, còn tưởng rằng bởi vì tín hiệu không tốt, hô lên vài tiếng Mặt Quách Cao Minh trực tiếp trầm xuống, giọng điệu có chút không vui, ngắn gọn đáp lời: “Tôi có việc, bận.”
Cuộc trò chuyện cứ như vậy mà bị anh cắt đứt.