Hơn nữa lại còn là ở tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của Từ Dung đánh bà!
Bỗng chốc lòng họ trùng xuống!
Từ Dung trước tiên là kinh ngạc sau đó lửa giận bừng bừng!
Bà ta oán hận nhìn chằm chằm Lương Minh Hải, sau đó liền nhấc chân chạy ra ngoài rời khỏi buổi tiệc!
Lương Minh Hải thở dài một tiếng sau đó nhìn Lương Tuấn Kiệt và Lương Phương Phi.
“Lại là hai đứa gây ra phải không!”
Lương Minh Hải nói với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng, bỗng chốc dọa hai đứa cháu không dám thở.
“Quỳ xuống, xin lỗi Dương Tiêu!”
Lời này vừa dứt, Lương Tuấn Kiệt hơi sững người, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn ông nội mình.
Lương Minh Hải cực kỳ tức giận!
Nếu không phải vì hai đứa cháu không ra gì còn sợ chưa đủ chuyện này bới lại chuyện mình đã giải quyết ổn thỏa lên thì bản thân cũng không đến mức đánh Từ Dung!
“Thế nào, không coi lời của ông ra gì nữa đúng không? Quỳ xuống!”
Nhìn bộ dáng ông nội tức giận, Lương Phương Phi sợ hãi thật rồi, cũng không còn ý nghĩ không phục với trả thù nữa.
Cô ta thầm kéo góc áo của anh trai Lương Tuấn Kiệt, nói nhỏ: “Anh, chúng, chúng ta xin lỗi đi…”
Tuy trong lòng không hề phục nhưng Lương Tuấn Kiệt cũng không dám đối đầu với ông nội trước mặt mọi người trong nhà họ Lương.
Hai người nhìn Dương Tiêu quỳ xuống, lại chuẩn bị rót trà, nhưng Dương Tiêu lại xua tay nghiêng người nói: “Miễn đi.”
“Đừng tưởng tôi không biết các người đánh tráo quà của tôi, đem đồ ra đây, sau này đừng chọc vào tôi, chuyện này coi như xong.”
Lương Minh Hải tức giận nhìn hai người: “Hai đứa lại còn dám tráo quà? Đồ ở đâu?”
Lời này vừa dứt, Lương Phương Phi không dám che giấu nữa, vội vàng đến chỗ kiểm tra lấy sợi dây chuyền ngọc lục bảo thật ra.
Dương Tiêu nhìn hai người một cái, lại nhìn Trương Nguyệt một cái, dọa Trương Nguyệt vội vàng tránh né không dám đối diện với ánh mắt của Dương Tiêu.
Dù sao bà ta cũng tham gia vào chuyện này.
“Đây, trả đồ cho cậu.” Lương Minh Hải đưa đồ bằng hai tay cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu lắc đầu: “Nếu đã là quà thì sao tôi có thể lấy lại? Ông cứ cầm lấy rồi tự xử lý.”
Lương Minh Hải mở hộp quà nhìn qua, chỉ nhìn một cái thôi ông ta đã hóa đá ngay lập tức!
Sợi, sợi dây chuyền ngọc lục bảo thật này, hiếm có khó tìm, e rằng giá không dưới ba nghìn vạn!
Món quà vô cùng đặc biệt này nói tặng là tặng sao!
Bỗng chốc Lương Minh Hải càng thêm khẳng định thân phận thực sự của Dương Tiêu e rằng không thể tưởng tượng nổi!
“Vậy, vậy tôi thay vợ mình cảm ơn cậu trước nhé.” Lương Minh Hải có chút kích động nhận lấy sợi dây chuyền.
Ông ta kích động, không phải vì sợi dây chuyền này.
Mà là từ nay về sau nhà họ Lương đã có một cậu rể không thể xem thường là Dương Tiêu rồi!
Nhân vật đặc biệt như thế này chỉ tùy ý chỉ tay, sợ rằng địa vị của nhà họ Lương đã có thể tăng lên mấy cấp!
Dương Tiêu nhẹ gật đầu, không nói gì.
Hôm nay Lương Minh Hải đã nhiều lần ra mặt thay mình, còn không tiếc gì mà đánh vợ mình trong tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của bà ta, sợi dây chuyền này coi như trả lại ân huệ cho ông ta.
Tiệc mừng thọ kết thúc trong mớ hỗn độn, Dương Tiêu và gia đình Lương Minh Trạch trở về biệt thự.
Nhiều chuyện xảy ra trong tiệc mừng thọ, đến bây giờ Lương Nhã Trân vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh được.
Tắm xong, thoải mái nằm lên chiếc giường rộng rãi, cô lập tức gọi cho bạn thân Lương Minh Trạch của mình.
Kể hết chuyện trong tiệc mừng thọ cho cô ấy nghe.
“Cậu nói xem mấy món quà đó của anh ta rốt cuộc là lấy từ đâu chứ?”
Lương Nhã Trân hồi tưởng lại sợi dây chuyền ngọc lục bảo trong tiệc mừng thọ, lại nhìn sợi Thuần Bạch Chi Tâm trên tủ.
Tuy cô không biết giá cụ thể nhưng rõ ràng là giá không thấp.
Ít nhất cũng hoàn toàn không tương xứng với công việc và thân phận của Dương Tiêu.
Mấy ngày trước, bản thân còn tận mắt nhìn thấy anh đi giao đồ ăn cơ mà.