“Tóm lại lát nữa nói hơn nói thiệt, đền tiền gì đó cũng đồng ý, tôi có thể bỏ tiền cũng có thể nể mặt, nhưng tuyệt đối không thể chọc vào người trên xe!”
“Nghe thấy chưa?”
Đổng Yến Châu nhận ra đó là xe riêng của ông Hồng.
Ông Hồng kia là nhân vật như thế nào? Ông chính là vua của tỉnh Hồ, giậm chân một cái là có thể khiến cả tỉnh Hồ này rung lắc!
Dương Tiêu vẫn thoải mái như cũ mà cười, không trả lời lại.
Rất nhanh, người trên chiếc xe bán tải đó đã tiến vào câu lạc bộ.
Người không nhiều, chỉ có năm sáu người nhưng thân hình ai cũng vạm vỡ, đi đứng khí thế, ánh mắt dũng mãnh.
So với những tên bảo vệ cường tráng kia mà nói thì không chỉ cao hơn một bậc.
Dương Tiêu vừa nhìn đã nhận ra người cầm đầu, chính là người giao hàng đưa quà tới nhà họ Lương ngày hôm đó.
Đương nhiên, thân phận thực sự của anh ta chắc chắn không phải người giao hàng.
Nhìn thấy người tiến vào rồi, chị Liên bỗng chốc lấy lại phong độ, cả người thẳng lên, đi lên chào đón nói: “Anh Hầu.”
Người được gọi là anh Hầu này nhìn chị Liên một cái rồi cười nhẹ: “Thế nào, có chuyện gì mà chị Liên cô không xử lý nổi còn phải gọi tôi tới đây?”
“Ha ha, cũng không phải không xử lý nổi.”
“Chỉ là gọi anh đích thân qua đây để anh cho tên ngông cuồng đằng kia biết thế nào là trời cao đất dày mà thôi…”
Chị Liên quay người quyến rũ nói một câu.
Cô biết rõ rằng anh Hầu trước mặt là một trong những cánh tay đắc lực của ông Hồng Sở Kình Hồng, địa vị rất cao!
“Ồ? Xem ra có người chọc cho chị Liên của chúng ta không vui rồi? Để tôi xem xem là ai có cái gan đó.”
Nghe thấy những lời này, Đổng Yến Châu chỉ cảm thấy bản thân ướt đẫm mồ hôi.
Khi anh Hầu này đi vào phòng khách, mọi người đều tự nhiên cảm nhận được sự áp bức, một loại khí thế!
Tuy Trương Gia Giai không quen anh Hầu nhưng cũng không nhịn được mà rùng mình.
Còn Phùng Hồng nằm trên mặt đất lại một lần nữa kích động, cho dù hắn không quen thì cũng có thể cảm nhận được rõ ràng người này rất mạnh!
“Chính là cậu ta.” Chị Liên giơ ngón tay ra chỉ về phía Dương Tiêu.
Anh Hầu đưa mắt về phía người Dương Tiêu, khi nhìn rõ khuôn mặt.
Bỗng chốc!
Núi như rung chuyển!
Sao, sao có thể là cậu ta!
Anh Hầu không khỏi sững sờ tại chỗ!
Một cái.
Chỉ cần nhìn một cái, anh ta đã nhận ra Dương Tiêu!
Dương Tiêu là ai?
Dương Tiêu chính là người mà ông Hồng Sở Kình Hồng đã đích thân nói với anh ta rằng, bắt buộc phải dành cho anh sự tôn kính vô bờ!
Tuy anh ta không biết gì về Dương Tiêu nhưng!
Đến đại ca còn đích thân nói như vậy rồi thì không nghi ngờ gì nữa, người trẻ tuổi này chính là vị khách vô cũng cao quý trong mắt ông Hồng!
Huống chi bản thân mình?
Bỗng chốc, anh Hầu chỉ cảm thấy da đầu tê liệt!
Đổng Yến Châu đã nghĩ kĩ từ sớm, đợi khi nào anh Hầu này đi vào thì bản thân sẽ đích thân tặng quà xin lỗi, nói tốt với anh ta.
Bây giờ, bà lập tức mở miệng nói: “Anh Hầu đúng chứ?”
“Tôi là Đổng Yến Châu, có lẽ anh đã nghe qua tên của tôi, chuyện hôm nay… thật ra là hiểu lầm.”
“Nếu được thì tôi xin anh nể mặt Đổng Yến Châu tôi.”
Nói xong, bà liền lấy một tấm chi phiếu trong túi ra, cúi người đưa bằng hai tay.
“Chỉ cần anh có thể vui, coi như đây là quà nhận lỗi vì hiểu lầm này, bao nhiêu thì anh tự ý điền…”
Không ngờ Đổng Yến Châu còn đưa chi phiếu cho mình để xin lỗi!
Nhìn thấy chi phiếu, cả người anh Hầu hóa đá tại chỗ, thậm chí cảm thấy răng của bản thân vì run mà va vào nhau.
Anh ta vừa nhìn đã biết hai người phụ nữ này đi cùng Dương Tiêu, bây giờ người phụ nữ này còn như vậy, nếu như Dương Tiêu bắt đầu truy cứu rồi đi tới chỗ ông Hồng kể tội bản thân…
Càng nghĩ, anh Hầu càng sợ hãi!
Kết quả lúc này, chị Liên còn dương dương tự đắc đi lên, giễu cợt cười Dương Tiêu một cái: “Ngông à? Bây giờ sao không còn ngông cuồng nữa rồi?”
“Ban nãy không phải cậu rất giỏi sao?”