Thẩm Nguyệt quay lại và nhìn thấy một người đàn ông béo chiều cao bằng cô đang đứng trước mặt say rượu, chiếc áo sơ mi trắng bẩn thỉu chuyển sang màu xám, đáy quần dài lau sàn và đôi giày da quá khổ trông thật rườm rà.
“Mùi của một người phụ nữ” Người đàn ông cười toe toét và đưa tay ra một cách khốn khổ.
“Tránh sang một bên.”
Thẩm Nguyệt đánh anh ta một cái túi, giận dữ hét lên.
“Gớm quá đi!” Người đàn ông tiến lên một bước xa.
Cửa thang máy sau lưng anh ta hoàn toàn không có ý hoạt động, sau khi kẹt ở tâng mười ba, cửa không đóng lại.
Cô biết rất rõ nếu tiếp tục lùi về phía sau, thang máy sẽ là một điểm mù, khi thang máy đột ngột khởi động, cô sẽ không thể thoát ra ngoài.
“Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng.” Người đàn ông một tay giữ lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt, lực đạo giống như một con bạch tuộc tóm chặt lấy cô, cho dù có hất tung thế nào anh ta cũng sẽ không buông tha.
“Hãy ở bên anh đêm nay.”
Người đàn ông kéo mạnh cô lên, thân hình gầy gò của cô loạng choạng ngã thẳng vào vòng tay của người đàn ông.
Loại cảm giác buồn nôn từ tận đáy lòng thật kinh tởm.
Mùi mồ hôi, mùi thối, mùi rượu và bùn đất bốc ra, Thẩm Nguyệt đang vùng vây kịch liệt.
Người đàn ông càng mãnh liệt hơn, cánh tay mạnh mẽ của anh ta dường như tóm lấy con mồi, và anh ta kéo Thẩm Nguyệt rời khỏi sàn nhà bằng cả hai tay.
“Buông tôi ra.” Cô không ngờ người đàn ông này lại mạnh mẽ như vậy.
Phía trước có phòng vệ sinh nam, nếu tiếp tục tiến lên, đêm nay cô sẽ đi đời.
Cô giận dữ tung cước, nhưng không hề hấn gì đối với người đàn ông, thay vào đó, anh ta nói, “Thật thoải mái.”
Giọng nói nữ tính khiến Thẩm Nguyệt nổi da gà.
“Đá anh một lần nữa đi, em yêu”
Anh ta giả vờ muốn Thẩm Nguyệt dùng vũ lực với mình.
“Đồ biến thái.”
Từ biến thái càng khơi dậy dục vọng của hắn, “Để anh giai dạy em biến thái là gì”
Anh ta tăng nhanh tốc độ, nhà vệ sinh nam bao bùm bởi màn tối lạnh lẽo.
Tiếng nước chảy tí tách kỳ dị đến đáng sợ.
Thẩm Nguyệt bị kéo vào một cánh cửa ngăn nhỏ.
Người đàn ông hung hăng cởi cúc áo cổ, ‘Đã lâu không có hương vị phụ nữ trên tầng 13 Thẩm Nguyệt nhanh chóng đứng dậy khi anh ta buông tay, nhưng bị anh ta đẩy lại.
Đầu cô đập mạnh vào nền gạch men lạnh lẽo, và vì đã một ngày không ăn gì nên cô bị hạ đường huyết.
Trái tim đau khổ và bối rối, chân tay yếu ớt và run rấy, cô băt đầu ngất xíu.
“Anh nói cho em biết, người phụ nữ mà anh muốn chơi sẽ không thể không chơi đến cùng”
Dứt lời, anh ta nắm hai tay Thẩm Nguyệt lên cao, lấy sợi dây thừng để trong túi buộc chặt.
Vào lúc đó, Thẩm Nguyệt cảm thấy biết ơn vì cô đã mặc quần, nếu không nó sẽ càng khơi dậy thú tính của người đàn ông này hơn.
Với hơi thở cuối cùng, cô đá vào mặt người đàn ông một cách quyết liệt.
Người đàn ông nhếch mép cười, giữ chân cô, ngửi, “Thơm quá.”
Nói xong, cả người lao về phía Thẩm Nguyệt.
“Pằng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!