Thẩm Nguyệt chán nản nhìn điện thoại di động, đã mười hai giờ, tại sao ba đứa nhỏ không gọi điện nhỉ? “Toi rồi, Búp Bê gọi”.
Ba đứa bé nhìn chiếc điện thoại di động đang rung và hốt hoảng vặn nhỏ âm thanh máy tính.
“Alo!” Chúng xuất hiện trong video với dáng vẻ ngái ngủ. “Ngủ rồi à?” “Vâng!” Chúng ngáp nhẹ. “Vậy thì ngủ đi! Ngủ đi!” Thẩm Nguyệt xót con, đành phải cúp điện thoại. Thầm nghĩ, những đứa trẻ này theo cô đúng là khổ. Nếu đó là Lệ Tư Dạ…
Có thể chúng đã đang sống trong một ngôi nhà lớn kiểu phương Tây, ngủ trên một chiếc giường lớn cao cấp, và hàng chục người giúp việc cùng ru ngủ rồi. .
“Lục Tâm đâu?” Một giọng nói trầm thấp vang lên. Thẩm Nguyệt nhanh chóng đứng dậy đi tới giường bệnh, “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi” .
Lệ Tư Dạ liếc nhìn cổ tay được cắm bình truyền nước, sau đó nhìn người phụ nữ trước mặt, một tay rút kim tiêm ra.
Cả người bật dậy khỏi giường. “Anh hạ đường huyết, phải truyền dịch xong mới có thể rời đi.” Cô thực sự lo khi anh đứng dậy đi lại ngã xuống. Lệ Tư Dạ mặc kệ, đứng dậy bước ra khỏi phòng và bỏ đi.
Mười hai giờ khuya, trước biển báo trạm dừng xe buýt cũng không có người chờ xe buýt.
Ga tàu điện ngầm đã đóng cửa.
Thẩm Nguyệt do dự nhìn Grab trên điện thoại, nhưng lại không dám đặt xe.
Nhìn ra cửa có chút hối hận, biết sớm thì vừa rồi được đưa đi bệnh viện thì tốt rồi, giờ không có xe mà về.
“Bíp bíp bíp” Một chiếc Maserati sang trọng lái đến trước mặt cô. cửa sổ được kéo xuống. “Lên xe” Lệ Tư Dạ một tay mở cửa cho cô.
“Tổng giám đốc Lệ đưa tôi về nhà á?” Thẩm Nguyệt không ngờ rằng anh sẽ quay lại đón cô.
“Lên hay không?” “Lên!”.
Có thể không lên sao? Nếu không, cô sẽ phải qua đêm trong bệnh viện.
“Tôi nghĩ anh đã về rồi”.
Lệ Tư Dạ mặt lạnh, một tay cầm vô lăng, một tay lấy kẹo từ trong túi ra ăn, “Tôi không vô nhân đạo như cô”.
Lệ Tư Dạ, người nổi tiếng với sự thờ ơ và tàn nhẫn, lại nói rằng cô là người vô nhân đạo thật sao?
Thẩm Nguyệt cảm thấy rất khó hiểu, nói ra câu này ai cũng không tin.
“Hình như đây không phải là đường trở về căn hộ Giang Biên” Trong nháy mắt, Thẩm Nguyệt phát hiện xe đã lái đến ngoại ô.
Đường phố vừa rồi còn sáng rực rỡ, nhưng giờ đã trở nên mờ mịt và ảm đạm.
“Tổng giám đốc Lệ, anh đưa tôi đi đâu thế?” “Về nhà!” “Nhưng nhà tôi không ở đây.” “Nhà của tôi” Nói rồi đạp ga, anh trực tiếp lái xe đến cửa một biệt thự lớn.
Người giàu thường thích sống ở sườn núi, trong bán kính một trăm dặm không có căn nhà nào cả.
Nếu cô muốn trốn thoát, không có xe, thì cô sẽ không bao giờ trốn thoát được, trừ khi cô có ý chí kiên định, dựa trên đôi chân này mà bước ra ngoài.
“Không phải anh định đưa tôi về nhà sao?” Đến tận đây rồi mà Thẩm Nguyệt vẫn không thể tin được tình hình lúc này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!