Mãi cho đến khi bóng Đào Dục Huyên biến mất trên sân khấu, mọi người mới từ trong âm nhạc tuyệt vời này khôi phục lại tinh thần, trong chớp mắt, trong đại sảnh vang lên tiếng vỗ tay thật lớn.
Đào Dục Huyên đi ra sau sân khấu, thì nhìn thấy bóng lưng Lý Trường Dũng đỡ Mạc Lâm đi vào sảnh yến tiệc, nhìn tư thế của bọn họ có thể thấy được, Mặc Lâm không tự nguyện đi cùng ông ta.
Gương mặt nhỏ nhỏ nhất thời mờ mịt, trong mắt cậu bán ra tia lạnh lẽo sắc bén, cước bộ dưới chân đuổi theo Mạc Lâm.
Đáng tiếc cậu vừa chạy được một nửa đoạn đường, Đào Du Du từ trong đám người nhảy ra ôm cậu lại: “Dục Huyên, con muốn đi đâu?”
“Buông con ra.” Đào Dục Huyên giọng nói lạnh như băng ra lệnh.
Đào Du Du bị giọng nói lạnh như băng của con trai dọa sợ hãi, lập tức sững sốt một chút, sau đó nhanh tay ôm cậu đến một góc khuất không người.
“Buông con ra, mẹ làm gì?” Đào Dục Huyên liên tục giãy giụa. Âm thanh nón nớt vang lên giống như đưa nhỏ làm việc gì sai sắp bị mẹ đánh vào mông.
“Con có biết lúc nãy con xông lên sân khấu suýt hù chết mẹ rồi không?” Sau khi vào góc khuất, Đào Du Du gắt gao ôm Đào Dục Huyên vào lòng, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Những lời nói khinh thường của những người kia vang lên trong đầu cô, nếu không phải Đào Dục Huyên đàn một bản nhạc làm mọi người khiếp sợ, cô thật sự không biết Ngả Cầm Thị, Vũ Văn Vĩ Thần và công chúa Daisy sẽ trừng phạt tên tiểu tử quấy rối này như thế nào.
Chỉ trong chớp mắt, Đào Du Du biết mình là một người mẹ vô dụng, hoàn toàn không có năng lực bảo vệ co trai mình, thậm chí con trai mình còn phải đến giải vây cho mình nữa.
Người làm mẹ như cô thật vô dụng biết bao, chẳng những không có khả năng bảo vệ tốt con mình, thậm chó bởi vì cô, khiến cho con mình trở thành người bị chỉ trích.
cô có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của công chúa Daisy sau khi nhìn xem Đào Dục Huyên đánh đan. cô không biết công chúa Daisy có thể khoan dung mà tha thứ cho tên nhóc vẫn luôn kiêu ngạo về khả năng siêu việt của nó hay không, nếu không làm đươc thì sao cô ta có thể tới trả thù cô?
“Ách…” Đào Dục Huyên nghe được giọng nói nghẹn ngào của Đào Du Du, trong lúc nhất thời cũng sửng sốt, biết cô lo lắng cho mình, trong lòng có môt chút không đành lòng, sau đó vươn bàn tay ục ịt nhỏ bé vỗ về lưng cô, rồi nói:” Con không muốn mẹ bị thất thố.”
“Đứa bé ngốc, cảm ơn con đã bảo vệ mẹ, sau này đừng làm như vậy nữa, mẹ cũng không biết con biết đnà dương cầm, khi nào thì lén lút học?” Đào Du Du nghe Đào Dục Huyên nói như vậy, lập tức đem nước mắt tràn mi thu về, sau đó khịt khịt mũi, rồi nâng gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên hỏi.
“A chuyện này…Ha ha…Chính là con ở trường…có cô giáo dạy đàn dương cầm thôi…Vì vậy mẹ buông con ra đi, con đi tìm Tiểu Nho chơi đùa…”
Nghe Đào Du Du hỏi mình về chuyện đàn dương cầm, Đào Dục Huyên cười ha hả nói cho có lệ, sau đó tránh khỏi cái ôm của Đào Du Du, rồi chạy về phía bên kia.
“Con…” Đào Du Du nhìn theo bóng lưng Đào Dục Huyên, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì.
cô bi kịch phát hiện, mình càng ngày càng không hiểu đứa con trai này rồi.
Đào Dục Huyên chạy một hơi ra bên ngoài sảnh yến tiệc, chạy đến trước cửa phủ Tổng thống, nhìn thấy chiếc xe Cadillac màu xám bạc chạy qua mặt cậu, biến mất trong bóng đêm mờ mịt…..
Yến tiệc vẫn náo nhiệt như trước, công cháu Daisy vì biểu hiện của Đào Dục Huyên nên không dám ngồi vào đàn dương cầm, Ngả Cầm Thi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của công chúa Daisy, bà cũng biết thực lực của công chúa Daisy, tuyệt đối không liều mạng với Đào Dục Huyên, vì vậy liền ám chỉ người chủ trì giải vây giúp cô ta.
Sau đó, người chủ trì nói với mọi người chơi một trò chơi để giải trí.
Hai mươi cô gái xinh đẹp lên tiếng từ sau sân khấu đi ra, sau đó đi đến bậc thềm trước mặt mỗi người, trên tay mỗi cô gái đều cầm một hộp gấm màu đỏ, trong đó có rất nhiều quả cầu thủy tinh có màu sắc khác nhau.
Người chủ trì nói với mọi người, ở trong cái hộp này, có hai quả cầu thủy tinh màu đỏ, mỗi người có thể lấy ra một viên, có thể đưa quả cầu này cho người khác, nếu hai bên đều không có người yêu, chưa từng kết hôn, chính là duyên phận trời đã định trước, có thể giành được một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Còn lại nếu không lấy được quả cầu thủy tinh màu đỏ,nếu có thể lấy đươc quả cầu thủy tinh màu hồng nhạt, sẽ có quà tặng tuyệt đẹp.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều tò mò về trò chơi này, ào ào tiến vào tham gia.
Tiểu Nho ôm cổ Thác Ngọc Mộ Dã ngọt ngào ngây thơ nói:”Chú, chúng ta lấy một quả cầu được không?”
Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng vẫn cười nói với cô bé:”Được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!