“Ý của ngài là gì?” Trợ lý có chút không hiểu nhìn về phía Ngả Cầm Thị.
“Chẳng qua là nó lấy Đào Du Du kia ra uy hiếp tôi để trả thù năm đó tôi ép buộc nó tranh cử chức Tổng Thống, chờ sau khi nó chơi chán rồi, sẽ xong việc thôi.” Ngả Cầm Thị nói xong, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.
………………………………………………….
Phủ Tổng Thống bởi vì tiễn bước hai vị Phật lớn, trong chớp mắt yên tĩnh trở lại.
Cũng bởi vì nguyên nhân đêm qua Vũ Văn Vĩ Thần đã thông báo với mọi người, nên địa vị trong phủ Tổng Thống của Đào Du Du có sự thay đổi lớn.
Vì vậy từ sau chuyện này, Đào Du Du xem như hoàn toàn nhàn rỗi.
Giữa trưa, Vũ Văn Vĩ Thần xử lý xong công việc thì đi đến phòng ăn, lúc này Đào Du Du đã chờ sẵn trong này để phục vụ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không trao đổi gì nhiều hơn, sau đó Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống trước bàn ăn.
Bên kia, Đào Du Du bật bộ đàm phân phó người mang thức ăn lên, sau đó nhìn thấy vài người hầu bưng thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị lên.
“Cùng ngồi xuống ăn đi.” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thức ăn trước mặt, nhưng cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
“Cái gì?” Anh ta vừa mới nói với cô sao?
Đào Du Du phản ứng chậm chạp làm Vũ Văn Vĩ Thần duỗi tay ra, một tay bắt được cổ tay cô, sau đó khẽ kéo về phía bàn ăn, ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống, tiếp đó nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chẳng lẽ cô muốn mọi người thấy chúng ta đang giả vờ yêu nhau sao?”
“Ách..” Được rồi, lúc này cô mới hiểu được dụng ý của anh, cô nói làm sao anh lại có lòng tốt như vậy, gọi cô ngồi xuống cùng ăn cơm với anh.
Sau khi Đào Du Du ngồi xuống, người hầu lập tức đưa bộ đồ ăn đến trước mặt cô.
một màn trầm mặc ăn cơm bắt đầu, đây là giày vò Đào Du Du mà.
Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt co quắp lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô, bảo cô làm sao có thể ăn ngon miệng….
Bởi vì hôm nay thức ăn là món Trung, cho nên bộ đồ ăn tất cả đều màu tối từ chiếc đũa, muỗng, dao nhỏ, nĩa tất cả đều được dọn lên đầy đủ.
Đào Du Du cầm chiếc nĩa lên, còn chưa cắt được miếng cải xanh trước mặt, trong tai nghe truyền đến giọng nói.
“Đào quản gia, Thác Ngọc tiên sinh đến đây.”
“Là sao? Mau mời anh ta vào đây.” Đào Du Du nghe vậy, lập tức trả lời, đồng thời buông nĩa ra, sau đó đứng lên.
“Là sao? Mau mời anh ta vào đây.” Đào Du Du nghe vậy, lập tức trả lời, đồng thời buông nĩa ra, sau đó đứng lên.
“cô đi đâu đó?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Du Du đứng lên, lập tức giương mắt nhìn về phía cô.
“Ách… Cái kia… Tiên sinh Thác Ngọc Mộ Dã đến đây, tôi đi đón anh ta một chút.” Đào Du Du nói xong, xoay người đi ra cửa phòng ăn.
Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dáng Đào Du Du nhiệt tình hiếu khách, nhịn không được mở miệng nói: “Đứng lại, tự cậu ta không đến đây được sao? cô làm gì muốn ra ngoài đón cậu ta?”
“Này…” Đào Du Du nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần đang bày ra bộ mặt khó chịu, không hiểu vì sao anh lại cản mình: “Bình thường có người đến phủ Tổng Thống, không phải đều là ra ngoài tiếp đón sao?”
“Là sao?” Vũ Văn Vĩ Thần dường như không chú ý đến điều này, vì vậy hơi nghiêng đầu, nhất thời nghẹn họng.
“Tôi đi đây nha.” Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần không có ý muốn cản cô nữa, Đào Du Du xoay người bước đi.
“Trở về đây, từ hôm nay trở đi, đem quy củ này bỏ.” Ai ngờ cô vừa đi được hai bước đã bị Vũ Văn Vĩ Thần quát, bắt buộc không cho cô đi.
“…” Đào Du Du không hiểu hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần bị thần kinh gì, thấy anh không cho phép mình đi, cô cũng không dám cãi lại, đành phải ngồi vào bàn chờ Thác Ngọc Mộ Dã đến phòng ăn.
không bao lâu sau, bóng dáng thon gầy cao ngất của Thác Ngọc Mộ Dã xuất hiện tại phòng ăn, anh liếc mắt nhìn thấy trên bàn ăn bày bộ đồ ăn vốn của Đào Du Du, vì vậy đặt mông ngồi vào vị trí của Đào Du Du rồi nói: “Biết tôi chưa ăn cơm trưa, nên chuẩn bị sẵn bộ đồ ăn này cho tôi à?”
Vũ Văn Vĩ Thần thấy thế, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta nói: “Nếu cậu không ghét bỏ bị người khác dùng qua bộ đồ ân, thì có thể ăn được.”
“Ha?” thật không? Nhìn xem bộ dụng ăn này dường như đã được dùng qua. Là ai đã dùng qua? Đào quản gia sao?” Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Đào Du Du đang xấu hổ, cố ý hỏi.
“Ách…” Đào Du Du lo nghĩ đến anh ta đột nhiên nhìn về phía mình, trong lúc nhất thời trong lòng đầy khẩn trương, không biết nên phản ứng thế nào.
“Nếu Đào quản gia đã dùng qua, trái lại tôi không để ý…” Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
“Cậu… Thác Ngọc thị của cậu không có cơm sao? Chạy đế phủ Tổng Thống tìm cơm làm gì? Vũ Văn Vĩ Thần bị hành động của Thác Ngọc Mộ Dã làm cho chán nản, nhưng lại không quá tức giận, chỉ mặt đầy khó chịu nói.
“Tổng Thống, sao ngài ngày càng khó chịu vậy, Thác Ngọc thị chúng tôi không thiếu ăn, nhưng mà không có mùi vị như ở phủ Tổng Thống.” Thác Ngọc Mộ Dã nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Vũ Văn Vĩ Thần, cố ý đề cao giọng nói.
Đào Du Du nhìn thấy biết rõ đây là bộ đồ ăn của mình, nhưng anh ta vẫn không e ngại dùng đến, nhất thời cảm thấy mặt ngày càng đỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!