Nhận được quà tặng, Đào Du Du cười không khép miệng, lại nghe có tiếng gõ cửa.
Mấy bộ trưởng khác cũng đều mang quà tặng đến chúc mừng sinh nhật cô, mà làm cô sợ hãi nhất chính là, trưởng ban an toàn phụ trách công việc an toàn ngày thường trong phủ Tổng Thống cũng đích thân đến tặng quà.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đào Du Du cảm thấy được nhiều người yêu thương vừa mừng vừa lo, bao nhiêu năm rồi cô không nhận được nhiều quà tặng sinh nhật như vậy? Cô cảm động đến nước mắt sắp trào ra.
Sau khi mọi người tặng quà xong, một ngày làm việc chính thức bắt đầu.
Bởi vì chuyện tối qua, Đào Du Du cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào đối mặt với Vũ Văn Vĩ Thần, vì vậy sống chết cũng không chịu lên lầu gọi anh rời giường.
Có lẽ từ sau khi tỉnh lại nên Vũ Văn Vĩ Thần không ngủ lại được, tuy Đào Du Du không lên lầu gọi anh, nhưng anh cũng rất thoải mái nhàn nhã đi xuống lầu.
Cho đến buổi trưa, Đào Du Du đều trốn trong phòng làm việc của mình chỉ huy mọi người làm việc, cô không dám ra ngoài, cô sợ ra ngoài sẽ đụng phải Vũ Văn Vĩ Thần.
Thật vất vả lắm cô mới nhận được tin, sau khi Vũ Văn Vĩ Thần dùng cơm xong đã lên văn phòng Tổng Thống trên lầu hai, lúc này cô mới dám thở phào nhẹ nhõm, rời khỏi phòng làm việc, đi ra ngoài.
Hôm nay công việc của phủ Tổng Thống tương đối nhiều, chính khách lui tới không ít, sau khi bọn họ gặp Vũ Văn Vĩ Thần, cũng làm một việc khiến Đào Du Du cảm thấy rất kỳ quái.
Có lẽ mọi người đều biết Ngô Định Thiện tổ chức tiệc sinh nhật cho Đào Du Du, vì vậy mọi người và Vũ Văn Vĩ Thần chuẩn bị kết thúc cuộc họp, sau khi xử lý xong việc nước, đều sẽ đi đến chúc Đào Du Du sinh nhật vui vẻ.
Đào Du Du biết rõ nguyên nhân này, trừ bỏ giữ mặt mũi cho dượng của cô là Ngô Định Thiện ra, quan trọng là lo sợ Vũ Văn Vĩ Thần. Dù sao trong lần yến tiệc trước đó ở phủ Tổng Thống, Vũ Văn Vĩ Thần đã nói rõ với mọi người về quan hệ giữa bọn họ rồi.
… …… …… …… …… …… …… …… …… …..
Mãi đến lúc xế chiều, Đào Du Du mới ứng phó hết tất cả “quan lớn” đến phủ Tổng Thống, cô bắt đầu thầm cảm thán, thì ra mỗi ngày của Vũ Văn Vĩ Thần đều mệt mỏi như vậy, phải gặp nhiều người, còn phải xử lý nhiều việc lớn.
Thật vất vả lắm Vũ Văn Vĩ Thần mới xử lý hết công việc trong tay, cả ngày cũng không thấy Đào Du Du đâu, anh cảm thấy hơi kỳ quá.
Sau khi xuống lầu, hỏi nhân viên mới biết được người phụ nữ này đã trốn việc rồi, ngay cả lời chào hỏi cô cũng không nói với anh một tiếng.
Trong lòng hơi tức giận chuẩn bị gọi điện thoại khiển trách cô, kết quả vừa bấm điện thoại gọi đi, trước sau vẫn không ai nhận.
Vì sao không có người nhận chứ?
Không phải Đào Du Du to gan không dám nhận điện thoại của anh, mà cô sợ đến lúc đó Vũ Văn Vĩ Thần sẽ đến quấy rầy cô, cả ngày đều không mang điện thoại theo.
Một chiêu này dùng rất tốt, cô đi hoàn toàn không lo lắng.
Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần bị chọc tức, lúc bộ trưởng Ngô đi vào thông báo với anh bữa tối đã chuẩn bị xong, anh rất khó chịu nói một câu: “Tôi không đói…. …….”
Bộ trưởng Ngô mình bộ dạng anh giận dỗi như đứa bé, lập tức cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, chỉ trốn qua một bên không dám chọc vị đại gia này.
Tiêu Nhã Hinh vừa vào biệt thự nhà họ Ngô lập tức chạy lên phòng tìm Tiểu Bồ Đào và Đào Dục Huyên để đi chơi, Đào Du Du thì bị Đào Tú Quyên dẫn lên lầu thay lễ phục, trang điểm.
… …… …… …….
Mà ở một nơi khác, một khách mời sắp tham gia yến tiệc quý phủ, Lý Trường Dũng nhìn một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo màu đen trông rất thoải mái, trầm giọng hỏi: “Tất cả đều chuẩn bị xong chưa?”
“Xin tổng giám đốc yên tâm, biệt thự nhà họ Ngô không thể so với phủ Tổng Thống, tôi đã sớm sắp xếp người trà trộn vào làm bồi bàn, lúc này chỉ cần Tổng Thống xuất hiện, anh ta tuyệt đối sẽ trốn không thoát.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẻ mặt nghiêm túc trả lời.
“Rất tốt, hãy nhớ kỹ, mục tiêu của chúng ta chỉ là Tổng Thống, mà Đào Du Du chỉ là mục tiêu chúng ta dụ Tổng Thống ra, vì để không cho người khác nghi ngờ, không cần ra tay với những người khác, chỉ cần giải quyết Tổng Thống là được rồi. Nhưng nếu tình huống khẩn cấp, cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, tất cả những người khác tình nguyện đỡ đạn cho Tổng Thống chỉ có con đường chết, hiểu chưa?” Lý Trường Dũng nói xong, trên mặt xuất hiện nụ cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!