Những vệ sĩ kia thấy có người đến, vừa định tiến lên ngăn cản lại, thế nhưng khi nhìn thấy mặt mũi của người đến, họ lập tức đứng dạt ra hai bên, nhường đường cho người kia đi vào.
Vũ Văn Vĩ Thần thản nhiên hìn họ, sau đó đi thẳng vào biệt thự nhà họ Ngô.
Lúc này Đào Du Du đã trở về, Tiểu Bồ Đào mất tích khiến tâm tình cô gần như sụp đổ, gọi điện thoại cho Lý Mỹ Ngôn không biết bao nhiêu lần, nhưng đầu dây bên kia truyền đến vẫn là giọng nói ý bảo người dùng đã tắt máy.
Vũ Văn Vĩ Thần xuất hiện liền hấp dẫn mọi người trong phòng khách đứng ngồi không yên, có lẽ Ngô Định Thiện không ngờ sau khi ông gọi điện thoại đến bị Ngả Cầm Thị từ chối, Vũ Văn Vĩ Thần lại đích thân đến cửa, trong lúc nhất thời hơi xúc động. Ông nhanh chóng đứng lên, chuẩn bị chào hỏi Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần gật đầu với ông, ý bảo ông không cần đến.
Anh đi đến bên cạnh Đào Du Du, vì Đào Du Du ngồi quay lưng về phía cửa ra vào nên không biết Vũ Văn Vĩ Thần đến, trên tay cô từ đầu đến cuối vẫn là động tác gọi điện thoại cho Lý Mỹ Ngôn, đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống bên cạnh cô, kết quả bàn to tay giật lấy ông nghe trên tay cô đặt lại trên điện thoại, làm cho cô xoay người lại.
“Du Du…….” Anh cất giọng sâu lắng gọi tên cô, muốn hồn phách trở lại người cô.
Đào Du Du nghe giọng nói của Vũ Văn Vĩ Thần, nhìn đến mặt anh, cảm xúc khẩn trương hoàn toàn không khống chế được, mạnh mẽ bổ nhào vào lòng anh, vừa khóc vừa nói: “Làm sao bây giờ? Mỹ Ngôn đã bắt Tiểu Bồ Đào đi, cô ấy không nghe điện thoại, em không tìm được cô ấy, làm sao bây giờ? Em nên làm gì bây giờ?
Vũ Văn Vĩ Thần bị tiếng khóc của cô quấy nhiễu làm tim anh muốn vỡ vụn, anh đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô, sau đó để đầu cô tự vào ngực anh, cất giọng dịu dàng an ủi: “Yên tâm đi, anh sẽ không để cho Tiểu Bồ Đào có việc gì. Lý Mỹ Ngôn với em không thù không oán, cô ta đưa Tiểu Bồ Đào đi, chẳng qua chỉ muốn ép buộc anh thả Lý Trường Dũng ra, cô ta sẽ không làm tổn thương đến Tiểu Bồ Đào. Em không phải lo lắng, em không liên lạc được với cô ta, không bao lâu sau cô ta sẽ liên lạc với anh. Anh đã phân phó Hồ Ứng an bài Bộ giao thông điều tra camera tìm xe cô ta rồi, rất nhanh sẽ tìm được cô ta.”
“Có thật không?” Nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói như thế, cảm xúc của Đào Du Du từ từ ổn định lại, cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, ra vẻ nửa tin nửa ngờ nhìn mặt Vũ Văn Vĩ Thần.
“Thật sự.” Nặng nề gật đầu, anh cho cô một câu trả lời chắc chắn.
Đào Du Du thấy giọng điệu của anh chắc chắn như thế, tuy giờ phút này vẫn rất lo lắng cho tình cảnh của Tiểu Bồ Đào, nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Trên thực tế, giờ phút này ngoài việc tin tưởng anh ra, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cuối cùng vì có Vũ Văn Vĩ Thần đến chọ họ một liều thuốc an thần, bây giờ ngoài việc chờ đợi kết quả điều tra của Bộ giao thông, tất cả mọi người chỉ còn chờ đợi điện thoại của Lý Mỹ Ngôn gọi tới.
Trong thời gian này, cả phòng khách đều rơi vào cảnh yên tĩnh, Đào Du Du tinh thần không yên nắm chặt tay Vũ Văn Vĩ Thần, mới vừa đợi khoảng năm phút, cô một chút cũng không bình tĩnh, nghiêng đầu lo lắng hỏi Vũ Văn Vĩ Thần: “Anh nói Lý Mỹ Ngôn thật sự gọi điện thoại tới không? Nếu cô ấy không gọi tới thì chúng ta làm gì bây giờ?”
“Yên tâm, cô ta chắc chắn sẽ gọi tới.” Vũ Văn Vĩ Thần vỗ vỗ vào tay Đào Du Du, nói rất chắc chắn.
Vì vậy Đào Du Du bình tĩnh lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người đang chờ đợi trong giày vò…. ….
Mà lúc này, Tiểu Bồ Đào bị Lý Mỹ Ngôn đưa đến một căn biệt thự của một người bạn, Lý Mỹ Ngôn vì muốn ổn định Tiểu Bồ Đào, vì vậy đã chơi trò chơi cùng cô bé, Tiểu Bồ Đào ngây ngốc cho rằng dì Mỹ Ngôn xinh đẹp của cô bé đưa cô bé đến đây chơi.
Hai người chơi oẳn tù tì được một lúc, cô bé thua liên tục, mà hình phạt khi bị thua chính là phải nói theo Lý Mỹ Ngôn.
… …… …… …..
Một giờ trôi qua, Hồ Ứng đã đến biệt thự nhà họ Ngô, trước tiên anh báo cáo tiến triển điều tra với Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nói đến bây giờ Lý Mỹ Ngôn vẫn chưa gọi điện thoại đến.
Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy nghĩ, sau đó nói: “Không cần gấp, cô ta sẽ nhanh chóng gọi đến, bây giờ chắc chắn cô ta đã dàn xếp được Tiểu Bồ Đào, cần thêm chút thời gian nữa.”
Quả nhiên mọi người lại kiên nhẫn chờ đợi nửa giờ, cuối cùng điện thoại trong tay Hồ Ứng vang lên, anh ta khẩn trương liếc nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, là dãy số lạ, đã sớm kết nối với bộ phận thông tin liên lạc, chỉ cần có điện thoại gọi vào, cho dù là dãy số gì, vệ tinh định vị cũng xác định rõ vị trí cụ thể của đối phương. Sau khi điện thoại vang lên khoảng ba bốn giây, anh xác định bộ phận thông tin liên lạc đã sẵn sàng, vì vậy nhanh chóng nhấn phím trả lời: “Đây là số điện thoại riêng của ngài Tổng Thống, xin hỏi tìm ngài ấy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!