Ngay lúc hai người đang tán gẫu vui vẻ, đột nhiên Đào Dục Huyên xuất hiện trước mặt hai người.
“Mẹ.” Giọng nói cậu giòn dã gọi Đào Du Du, trên mặt luôn nở nụ cười ngây thơ.
“Dục Huyên, đến đây, mẹ giới thiệu dì xinh đẹp này cho con biết một chút, người này là bạn học tốt ở trường của mẹ….. cũng là em gái của chú rể trong ngày hôm nay đó.” Đào Du Du vừa nhìn thấy Đào Dục Huyên, lập tức chớp chớp mắt vẫy tay bảo cậu đến.
“Cái gì? Du Du…Đây…… Đây là con trai của cậu? Ông trời ơi, con trai cậu lớn như vậy à, bộ dáng thật đáng yêu nha, hôn dì một cái, dì cho con ăn kẹo nha…..” Lý Ngôn sau khi nhìn thấy Đào Dục Huyên, cười vui vẻ ngồi xổm xuống, đem gương mặt đến gần chờ mong cậu nhóc hôn một cái.
Đào Dục Huyên không đến gần Lý Ngôn, cậu rất tiêu soái bước đến bên cạnh Đào Du Du, sau đó dùng âm thanh non nớt nói với Đào Du Du: “Mẹ, con vừa nhìn thấy một chú đem loại cây rất thơm a…….Nghe nói muốn đem vào phòng khách quý của ngài Tổng thống, nhà chúng ta có thể trồng loại cây đó không? Con rất thích nó………..”
“Ha ha, Tiểu Dục Huyên nhà chúng ta thích nó, tất nhiên mẹ sẽ trồng cho con.” Đào Du Du nghe nói vậy, liền véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên.
Hiếm thấy hôm nay tên xú tiểu tử này ngoan như vậy, miệng bên trái gọi mẹ, bên phải cũng gọi mẹ, làm Đào Du Du thật vui vẻ.
Nhưng mà Đào Dục Huyên nghe xong lời cô nói, lại nghĩ thầm, cậu ám chỉ như vậy mà cô nghe không hiểu sao? Chẳng lẽ cô không biết Vũ Văn Vĩ Thần có chứng sợ hãi Mặc Lan?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!