Đào Du Du ngay lập tức đi rót một chén nước ấm đưa tới cho anh, sau đó mới hỏi: “Ngài. . . . . . cảm thấy sao rồi? Thực sự không cần gọi xe cứu thương sao?”
Vũ Văn Vĩ Thần nhận chén nước trong tay cô, uống hai ngụm rồi nói: “Tôi không sao, hai phút nữa đem mấy chậu Mặc Lan về chỗ cũ đi.”
“Cái gì? Tại. . . . . . tại sao? Ngài. . . . . . không phải ngài. . . . . .” Đào Du Du đối với lời dặn dò của anh có chút khó hiểu.
Không muốn gọi xe cứu thương, lại còn đưa Mặc Lan đem về vị trí cũ. Anh đang nghĩ gì vậy?
Chẳng lẽ muốn tự sát?
Mà nếu muốn tự sát thì sao không chọn phương thức nào tử tế ấy? Còn định chết ngay trước mặt cô làm gì?
Đào Du Du nghĩ mãi mà cũng không ra.
“Lúc này không có thời gian để nói nhiều, cứ làm theo lời tôi là được.”
Hơi thở của Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ đã có chút hỗn loạn. Anh nhắm mắt lại, hít thở thật sâu vài lần. Sau khi Đào Du Du mang chậu Mặc Lan ra ngoài ban công, lại mở thêm cửa sổ, tất cả mùi thơm được gió lùa vào nhanh chóng tản đi.
Đây cũng là điều thần kỳ nhất của Mặc Lan, tuy rằng rất thơm, nhưng hương thơm lại biến mất cực kỳ nhanh. Vậy nên nó còn có một tên gọi khá đặc biệt khác, đó là “Một thoáng vĩnh hằng”.
Chẳng qua chỉ với một thoáng vĩnh hằng này thôi đối với Vũ Văn Vĩ Thần cũng có thể trở thành độc dược trí mạng rồi.
Trong lúc Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt dưỡng thần, Đào Du Du vẫn yên lặng đứng ở trước mặt anh, không dám quấy rầy.
Ánh mắt cô chăm chú nhìn chằm chằm vào lồng ngực đang khẽ phập phồng kia, dường như chỉ có như vậy, cô mới có thể xác định được anh thật sự vẫn còn sống.
Hai phút trôi qua rất nhanh, tại thời điểm Vũ Văn Vĩ Thần mở mắt ra cũng là lúc đồng hồ treo tường hiển thị bốn giờ rưỡi.
. . . . . . . . . . . .
Ở lầu dưới, bản nhạc rộn rã của hôn lễ đã vang lên, mà bên ngoài hành lang, Lý Trường Dũng cũng nhanh chóng vững vàng bước qua bên này.
Ông ta đi tới trước cửa phòng khách quý, đầu tiên là lịch sự hướng về phía hai vệ sĩ đứng ngoài cửa khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó mới lên tiếng: “Hôn lễ đã bắt đầu rồi, tôi tới để mời ngài Tổng thống xuống lầu tham dự.”
Hai vệ sĩ nghe xong thì xoay người mở cửa phòng ra, ra hiệu cho ông ta có thể đi vào.
Đối với việc cánh cửa được mở ra thuận lợi như vậy, trên mặt Lý Trường Dũng thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh ổn định lại cảm xúc, làm như không có chuyện gì xảy ra đi vào trong phòng.
Sau khi bước vào trong thì hương Mặc Lan ngay lập tức xông vào mũi, Lý Trường Dũng nhìn qua thì thấy Vũ Văn Vĩ Thần nhắm nghiền hai mắt nằm trên ghế sa lon.
Chỉ có điều ở bên cạnh lại có thêm một người phụ nữ. Người phụ nữ này ông ta không nhận ra.
Nhưng điều đó không quan trọng, cái quan trọng là tình trạng của Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ, trong lòng ông ta cũng đoán ra được là có chuyện gì rồi.
Khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên cười có chút quỷ dị, Lý Trường Dũng nhìn về phía Đào Du Du đang ngồi cạnh Vũ Văn Vĩ Thần mở miệng: “Xin hỏi cô là ai vậy?”
“Xin chào, tôi là quản gia của ngài Tổng thống. Khi ngài Tổng thống vào phòng thì phát hiện ra khóa cửa bị hỏng nên vệ sĩ đã phá khóa từ bên ngoài. Lúc tôi vào đã thấy ngài Tổng thống ở trên ghế salon ngủ thiếp đi, vậy nên tôi ngồi một bên chờ ngài ấy tỉnh lại. Xin hỏi ngài tìm đến ngài Tổng thống có chuyện gì không?” Đào Du Du trấn định nói với người đàn ông đang đứng trước mặt.
“À, thì ra là vậy. Hôn lễ đã bắt đầu rồi, tôi tới là để mời ngài Tổng thống cùng xuống lầu tham dự.”
Mặc dù ngoài miệng Lý Trường Dũng nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm hừ lạnh. Chờ ngài Tổng thống tỉnh lại sao? Chỉ sợ là anh ta sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa thôi.
“A, được rồi. Vậy để tôi gọi ngài ấy.”
Đào Du Du lập tức quay đầu sang vỗ nhẹ vào bả vai của Vũ Văn Vĩ Thần, khẽ gọi:
“Ngài Tổng thống. Hôn lễ đã bắt đầu rồi, chúng ta xuống đó tham dự thôi.”
Vũ Văn Vĩ Thần nhẹ nhàng mở mắt ra, nét mặt vẫn còn đang ngái ngủ. Anh nhìn Lý Trường Dũng đứng trước mặt ngạc nhiên nói: “Hả? Đã bắt đầu rồi sao? Vậy mau đi thôi. Tôi không cẩn thận ngủ quên mất, phòng khách quý của gia đình quả thực rất thoải mái.”
Không ngờ Vũ Văn Vĩ Thần lại đột nhiên tỉnh lại, Lý Trường Dũng hiển nhiên giật mình không nhỏ. Ông ta không dám tin vào hai mắt của mình nữa.
Đây là sự thực? Chỉ tự nhiên ngủ quên một giấc thôi?
Điều này sao có thể?
Phát hiện biến hóa trên mặt Lý Trường Dũng, Vũ Văn Vĩ Thần âm thầm nhíu mày: “Không phải muốn đi tham dự hôn lễ sao? Chúng ta đi thôi.”
“Á. . . . . . Dạ!” Lý Trường Dũng hoàn hồn, trên trán đã đổ từng giọt mồ hôi lạnh. Ông ta xoay người sang chỗ khác thật nhanh, đưa tay lên lau mồ hôi, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Vũ Văn Vĩ Thần cũng từ trên ghế salon đứng lên, nhưng vừa mới nhấc chân đã cảm thấy cơ thể mất thăng bằng. Bất chợt lảo đảo một cái, đụng phải Đào Du Du đang đứng bên cạnh. Hai người một lần nữa cùng ngã nhào xuống ghế salon.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!