Bị. . . . . . bị chiếm tiện nghi?
Nụ hôn đầu. . . . . .của cô
Oa. . . . . .
Đào Du Du ngây ngốc trừng mắt nhìn vẻ mặt như đang trêu tức của Vũ Văn Vĩ Thần, mặt cô lập tức đỏ bừng như quả cà chua, trên đầu bốc khói.
“Khốn kiếp!” Cô đột nhiên vọt nhanh tới, trước khi anh kịp có phản ứng đã đập mạnh đầu vào mũi của anh. Thấy Vũ Văn Vĩ Thần kêu lên một tiếng, nhưng Đào Du Du mặc kệ nhanh chóng chạy về phía cửa, không dám quay đầu lại, thoát khỏi hiện trường vụ án.
Vũ Văn Vĩ Thần không ngờ Đào Du Du lại có thể làm ra hành động to gan như vậy, dám tấn công anh. Tới khi anh ôm chặt lấy mũi, định thần lại, muốn dạy dỗ người phụ nữ ngốc đáng chết kia một chút thì thấy đã cô sớm trốn ra khỏi cửa rồi.
“Người phụ nữ ngu ngốc này. . . . . .” Nhìn về phía cánh cửa mắng to một tiếng, đồng thời hai tay cũng không ngừng xoa xoa cái mũi, Vũ Văn Vĩ Thần không cam lòng mà đi tới phòng vệ sinh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đào Du Du một hơi chạy thẳng xuống lầu dưới, phi luôn vào phòng của mình. Tới tận khi đã vào phòng, trái tim cô vẫn đập mãnh liệt trong lồng ngực.
Vừa rồi thật sự là quá sảng khoái, sau khi chạy ra khỏi phòng cô còn nghe thấy tiếng gầm gừ cực kỳ tức giận của Vũ Văn Vĩ Thần nữa, nhất thời cảm thấy tâm tình thật tốt.
Hổ cái không phát uy, anh lại tưởng tôi là mèo bệnh chắc, hừ hừ. . . . . .
Vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, sau đó thích ý nằm xuống giường, trong lòng cô vẫn còn cảm thấy vô cùng vui vẻ vì trả thù được Vũ Văn Vĩ Thần. Đào Du Du mang theo nụ cười thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, trước khi ngủ tâm tình của cô cực kỳ khoái trá, chỉ có điều. . . . . . sau khi ngủ lại gặp phải một cơn ác mộng.
Cô mơ thấy Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt âm u đáng sợ tìm cô đòi bồi thường thiệt hại, chạy đuổi theo cô vòng quanh thế giới, làm cô trốn mệt chết luôn.
Thật vất vả lắm mới mở mắt ra, Đào Du Du phát hiện trời đã sáng rồi.
Liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường một chút, đúng tám giờ sáng.
Sau khi rửa mặt chải đầu chuẩn bị gọn gàng xong, Đào Du Du tới phòng ăn của nhân viên dùng bữa sáng đơn giản. Cô mang theo đôi mắt gấu trúc ai oán đi lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường.
Trong lòng âm thầm cầu nguyện anh quên đi chuyện tối ngày hôm qua, mặc dù căn cứ vào hiểu biết của cô đối với anh thì khả năng này tuyệt đối là không thể.
đi tới trước cửa phòng chính của lầu ba, Đào Du Du nhẹ nhàng gõ cửa. Thấy trong phòng không hề có động tĩnh gì, cô rón rén vặn nắm cửa, vừa mới đẩy cửa phòng ra chuẩn bị đi vào thì đột nhiên một gương mặt anh tuấn phóng đại bất thình lình xuất hiện ở trước mặt làm cô giật nảy mình.
“Ngài…Ngài Tổng thống…..Buổi sáng tốt lành….” Vũ Văn Vĩ Thần không biết đã đi tới bên cạnh cửa từ lúc nào, cả mặt tối sầm, bộ dáng cực kỳ khó chịu. Đào Du Du thấy vậy, lập tức xuất ra một nụ cười nịnh nọt, chỉ hy vọng anh không vì chuyện tối qua mà trả thù cô.
Vũ Văn Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, không biết có phải vẫn đang tức giận về chuyện đó hay không. Anh chẳng thèm nhìn cô nữa, xoay người bước tới trước gương to trong phòng.
Đào Du Du rất chân chó vội vàng đi theo, mặc dù chuyện tối qua là do Vũ Văn Vĩ Thần có lỗi trước, nhưng đúng là cô đã phản ứng quá kích động. Trải qua một đêm nghĩ lại, bây giờ cô thật sự có chút sợ hãi.
Phải biết rằng, tuy tối hôm qua cô xúc động phản kích nhưng tóm lại mạng nhỏ của cô vẫn còn nằm trong tay Tổng thống đại nhận. Nếu không phải hôm qua thực sự tức giận tới mức hồ đồ thì dù có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám ra tay đánh Vũ Văn Vĩ Thần đâu nha.
Căn cứ vào phản ứng hiện tại của Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du hoàn toàn có lý do tin tưởng, quả thực anh đang khó chịu vì chuyện đó. Dù sao đã qua một đêm rồi, tức giận gì cũng nên tiêu bớt một chút chứ nhỉ?
Thận trọng di chuyển đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, cô thấy anh đang chuyên chú cài nút áo sơ mi.
Là áo sơ mi vừa mới mặc, lồng ngực mở rộng, còn chưa kịp cài cái nút nào.
Khuôn ngực rắn chắc phơi bày trước mắt, khiến trái tim nhỏ của Đào Du Du không nhịn được âm thầm run rẩy từng đợt. Vóc dáng của người đàn ông này thật quá mất hồn…
Quyến rũ, đây tuyệt đối là đang quyến rũ!!!
Khuôn mặt của Vũ Văn Vĩ Thần trong gương giống như đang ăn phải mướp đắng, chân mày nhíu chặt lại một chỗ, thần sắc khó chịu.
Đào Du Du thấy động tác cài nút của anh có hơi chậm chạp thì không nhịn được tiến lên một bước, đứng đối diện với anh, đưa tay lên thật cẩn thận cài từng cái nút áo.
Vũ Văn Vĩ Thần trái lại cũng không ngăn cản hành động của cô, anh thấy cô chủ động tới giúp thì im lặng buông tay của mình xuống, chỉ đứng ở đó để mặc Đào Du Du múa tay trên ngực mình.
Sau khi cài nút áo xong xuôi, Đào Du Du lại tiện tay thắt luôn caravat cho anh. Động tác của cô tương đối tỉ mỉ, cho nên tốc độc cũng không nhanh, mất 5 phút mới thắt được cái nút nhỏ xinh, căn chỉnh độ dài vừa phải. Đào Du Du hết sức hài lòng nhìn kiệt tác của mình, vỗ nhẹ bờ vai anh, sửa sang áo sơ mi cho thỏa đáng, sau đó mới thả tay xuống, xoay người lấy áo khoác ngoài, mở rộng áo chuẩn bị cho anh xỏ tay.
Nhưng đúng lúc này Vũ Văn Vĩ Thần lại không phối hợp nữa.
Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lẳng lặng nhìn người phụ nữ trước mặt đang hành động như thể tối qua không xảy ra chuyện gì, trong lòng anh cảm thấy có chút buồn cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!