Kim Thành Vũ thấy cảnh tượng như vậy thì bị dọa đến mức mặt đổi sắc, vội vàng quát lớn: "Mày, cái loại phế vật này, còn không mau cút xuống cho tao, đây là chỗ mày có thể ngồi sao?"
Vương Nhất nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu: "Không phải anh mời tôi, rồi đặc biệt sắp xếp một chỗ ngồi dành riêng cho tôi hả?"
Phốc—
Lời này vừa được nói ra, xung quanh lập tức có người mỉa mai cười ra tiếng.
"Đặc biệt sắp xếp cho anh hả? Tôi thấy có vẻ anh vẫn chưa tỉnh ngủ phải không?"
Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất với vẻ mặt oán hận có thêm chút hả hê, đồng thời cố ý thân mật khoác vai Văn Thái, kiêu ngạo nói: "Đó là vị trí đặc biệt mà chủ tịch Kim sắp xếp cho ông chủ của Tòa nhà Quốc Tế đấy, cũng chính là bạn trai của tôi, anh Văn Thái, anh xứng sao?"
Thấy Lý Mộng Đình dám tuyên bố mình là bạn trai của cô ta ở trước mặt mọi người, khuôn mặt Văn Thái trở nên nhăn nhó, nhưng lúc này anh ta cũng không tiện phủ nhận, đành phải giữ dáng vẻ tươi cười cứng ngắc chấp nhận.
Chứng kiến Văn Thái gật đầu, tất cả mọi người ở đây đều nhao nhao lên tỏ vẻ hâm mộ, ánh mắt kính sợ nhìn về phía Lý Mộng Đình, ngay cả Kim Thành Vũ cũng giật mình nhìn sang Lý Mộng Đình.
Chẳng qua anh ta chỉ sắp xếp để Lý Mộng Đình đi cùng với Văn Thái thôi, không ngờ từ người đi cùng lại thành một người bạn trai.
Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của các ông chủ xung quanh, ánh mắt nịnh nọt cùng với một vài ánh mắt ghen ghét hâm mộ, căm tức của mấy người phụ nữ xung quanh, Lý Mộng Đình không kìm nổi có hơi lâng lâng, càng thêm đắc ý nhìn về phía Vương Nhất: "Tôi khuyên anh tốt nhất là đứng lên đi, nếu không thì chiếc ghế vàng này sẽ bị anh làm cho ô uế mất."
Vương Nhất có hơi buồn cười nhìn Lý Mộng Đình, anh nói: "Tôi không ngồi ở đây thì ngồi ở đâu?"
Lý Mộng Đình chỉ vào cái ghế được đặt ở một góc hẻo lánh, cười lạnh nói: "Không phải ở kia có một chiếc ghế sao? Anh cầm một bát cơm và chút đồ ăn rồi ăn ở trên chỗ ấy đi."
Cô ta vừa nói lời này xong, tất cả mọi người đều cười trên nỗi đau của người khác, quay sang nhìn về phía Vương Nhất.
Lời nói này trực tiếp đá Vương Nhất ra ngoài, hơn nữa còn giống như ban thưởng, ban thưởng những thứ đồ ăn này cho Vương Nhất.
Phương Huệ không thể nhìn được nữa, nhìn về phía Lý Mộng Đình với vẻ mặt giận dữ: "Sao cô có thể sỉ nhục người khác như vậy chứ?"
"Sỉ nhục?"
Lý Mộng Đình cười mỉa một tiếng, liếc nhìn Vương Nhất, nói: "Một tên phế vật mà cũng vọng tưởng tiến vào thế giới của xã hội thượng lưu, thật sự quá buồn cười, để anh ta ở lại chỗ này ăn cơm là đã nể mặt anh ta lắm rồi."
Phương Huệ không để ý đến cô ta mà nhìn về phía Kim Thành Vũ và Văn Thái, lạnh giọng chất vấn: "Chủ tịch Kim, anh Văn, thái độ của các anh cũng là như vậy sao?"
"Đương nhiên."
Kim Thành Vũ nói bằng giọng điệu bình thản: "Tối nay tôi đã mời ông chủ của các tập đoàn sở hữu khối tài sản cả nghìn tỷ để cùng bàn bạc, trao đổi việc hệ trọng trong kinh doanh, sao đến lượt một tên phế vật nhà họ Lý lăn lộn vào đây được?"
"Không muốn ăn cơm ở nơi hẻo lánh thì được thôi, cút ra khỏi nơi này đi!"
Văn Thái cũng chỉ vào cái ghế vàng kia, nói: "Cái ghế kia vốn là chỗ ngồi của tôi, giờ lại bị anh ta cướp mất, thật là khiến người khác mất khẩu vị."
"Đã như vậy thì cơm này không ăn cũng được!"
Rầm một cái, Phương Huệ đập bàn đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp mang theo tia giận dữ: "Tập đoàn Lệ Tinh tôi đây sẽ rời khỏi cái bữa tiệc này!"
Lời này vừa nói ra, không ít ông chủ của các công ty đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tập đoàn Lệ Tinh có thể nói là công ty đứng đầu bảng của Tòa nhà Quốc Tế, nếu như tập đoàn Lệ Tinh rút khỏi hạng mục xây dựng, vậy thì cơ hội của họ sẽ được tăng lên rất nhiều.
Những người khác đều ước gì tập đoàn Lệ Tinh rút đi, nhưng Tôn Kiều lại vô cùng sốt ruột, kéo Phương Huệ lại: "Đứng lại, cô rời đi thì những việc mà Lý tổng giao cho phải làm như thế nào? Hạng mục xây dựng thành phố phải làm sao bây giờ?"
Phương Huệ gạt tay của Tôn Kiều ra, nói: "Nếu như phải hợp tác cùng với những người này, tôi thà rằng không cần hạng mục xây dựng thành phố này, tin chắc Lý tổng cũng nghĩ như vậy.".
Truyện đề cử: Ban Ngày Kêu Tỷ Tỷ
Tôn Kiều nghe xong định khuyên thêm vài câu nữa, cô ta đảo mắt một vòng xung quanh, chợt nghĩ dù sao nếu cạnh tranh hạng mục xây thành này thất bại thì đều do một mình Phương Huệ, có liên quan gì đến mình chứ?
Chỉ cần cô ta thêm mắm thêm muối một vài lời nữa, nói không chừng vị trí phó tổng giám đốc của Phương Huệ cũng không giữ lại được nữa, tội gì mà không làm?
"Đây là do cô nói đấy, đừng hối hận!"
Tôn Kiều như sợ Phương Huệ hối hận, trực tiếp chụp mũ lên đầu của Phương Huệ: "Ngày mai tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện chi tiết cho Lý tổng, là vì cô ích kỷ, chủ động từ bỏ cạnh tranh, hại Lệ Tinh tổn thất một hạng mục lớn!"
"Tôn Kiều, cô–"
Vẻ mặt của Phương Huệ thay đổi, vừa sợ vừa tức giận, nhưng nhất thời đâm lao phải theo lao.
Vương Nhất ngồi trên ghế vàng, híp mắt lại đánh giá hai người phụ nữ này.
Phương Huệ đã nói giúp anh như vậy, sao anh có thể bạc đãi cô ta được?
Về phần Tôn Kiều này...
Không cần ở lại nữa rồi.
Đinh–
Đúng lúc này, điện thoại nhận được hai tin nhắn, đều là của La Chí Viễn gửi tới.
"Ông chủ, tôi đến Tân Giang Hội rồi."
"Với lại tôi cũng dẫn theo người của tôi đến, lát nữa sẽ dẫn ông ta đến gặp ngài."
Nhìn nội dung tin nhắn, Vương Nhất nở nụ cười nhàn nhạt, nói với Phương Huệ: "Phương tổng, cô yên tâm, tôi sẽ không đi, cô cũng không cần phải đi, người phải đi chính là bọn họ!"
Lý Mộng Đình nghe được câu này, không nhịn được cười mỉa ra tiếng: "Vương Nhất, sao anh còn trẻ như vậy mà đã hồ đồ rồi thế?"
"Tân Giang Hội là câu lạc bộ tư nhân của chủ tịch Kim, sao có thể đi được?"
Kim Thành Vũ cũng cười: "Tôi là ông chủ của Tân Giang Hội, tôi nói mới tính chứ."
Các ông chủ của công ty khác cũng đều cười ra tiếng.
"Cậu nhóc này thật không biết điều, thần tiên cũng khó mà cứu được."
"Chủ tịch Kim, anh Văn, mặc kệ anh ta đi, chúng ta mau vào chủ đề chính của ngày hôm nay đi!"
Một vài vị giám đốc công ty đã không chờ được nữa, thúc giục Kim Thành Vũ tuyên bố chủ sở hữu hạng mục xây dựng.
Kim Thành Vũ cười cười, nói với Văn Thái: "Đúng thế, anh Văn cũng đừng giấu nữa, trên tay anh cũng có vài hạng mục còn chưa tìm được công ty tiếp nhận phải không? Anh xem–"
Văn Thái nghe Kim Thành Vũ nói trong tay anh ta có một ít hạng mục nhỏ thì lập tức hiểu ý cười cười, nói: "Đương nhiên không sao cả, anh em với nhau, tôi với anh mới gặp đã thân, mấy hạng mục trên tay tôi đều sẽ giao cho công ty Ẩn Long của anh phụ trách."
Lời này vừa nói ra, các ông chủ công ty khác đều ủ rũ, mà Kim Thành Vũ lại như được tiêm máu gà, đứng phắt dậy, kích động nhìn Văn Thái: "Anh Văn, anh nói thật không vậy?"
"Chính miệng tôi đã hứa hẹn, còn có thể giả sao?"
Kim Thành Vũ lập tức liếc nhìn Lý Mộng Đình, nhất định Lý Mộng Đình đã nói lời hữu dụng gì đó nên Văn Thái mới có thể không chút do dự mà đưa toàn bộ hạng mục cho công ty Ẩn Long.
Lúc này anh ta giơ một ly rượu lên: "Nào, anh Văn, tôi mời anh một ly!"
"Anh Văn Thái, tôi cũng mời anh một ly!"
Lý Mộng Đình cũng nâng ly rượu lên, khuôn mặt kích động, chủ tịch Kim đã từng hứa chỉ cần Ẩn Long bắt được hạng mục xây dựng thành phố mới này thì sẽ có phần của cô ta!
Văn Thái khó hiểu nhìn Kim Thành Vũ và Lý Mộng Đình, sao chỉ mấy cái hạng mục nhỏ của nhà họ Văn đã khiến họ kích động thành như vậy?
Xem ra Thiên An vẫn phát triển không sánh bằng Tô Thượng.
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Văn Thái xẹt qua một tia khinh miệt nhưng vẫn chạm ly với Kim Thành Vũ và Lý Mộng Đình.
Trơ mắt nhìn Văn Thái giao hạng mục xây dựng thành cho công ty Ẩn Long, sắc mặt Phương Huệ lúc đỏ lúc trắng, cô ta cắn chặt môi, đầy một bụng nghẹn khuất.
"Phương Huệ, chắc chắn cô tiêu đời rồi, Lý tổng sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
Khóe miệng Tôn Kiều cũng nở một nụ cười lạnh lùng.
Cạch—
Đúng lúc này, cửa lớn hội trường bị một lực lớn đẩy ra, La Chí Viễn sải bước nhanh đi đến.
Ánh mắt ông ta lạnh lùng quét một vòng quanh hội trường sau đó quát lớn: "Dọn rác, tất cả đều cút hết ra ngoài cho tôi!"