Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất

Lời nói của La Chí Viễn khiến bảo vệ kia sợ đến mức mất hồn mất vía, tim cũng sắp nháy ra ngoài.

Anh ta dựa vào quan hệ mới có thể đến toà nhà Thiên Cơ làm bảo vệ, cũng biết toà nhà Thiên Cơ thuộc về thương hội Chim Ưng Đỏ.

Nhưng La Chí Viễn lại nói toàn bộ toà nhà Thiên Cơ đều thuộc về người kia, vậy chẳng phải chứng tỏ địa vị của anh cao hơn rất nhiều sao?

Vừa nghĩ đến việc anh ta đi chống đối với một nhân vật lớn như thế, thân thể của anh ta bèn không ngừng run rẩy.

Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến cũng bị lời nói của La Chí Viễn làm giật mình.

Toàn bộ toà nhà Thiên Cơ đều là của Vương Nhất?

Vương Nhất cũng hơi sửng sốt, ngay cả anh cũng không biết toà nhà Thiên Cơ là sản nghiệp của anh.

Lúc này, Lãnh Nhan tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, toà nhà này là doanh nghiệp đứng tên thương hội Chim Ưng Đỏ, thương hội là do Thương Si sáng lập, theo quy tắc cũng coi như là của anh.”

Nghe vậy, Vương Nhất cũng dở khóc dở cười, còn có thể tính như thế à?

Nếu nói thế, tám thương hội do Thương Si sáng lập trải rộng cả nước, chẳng lẽ cả nước đều là sản nghiệp của anh?

“Đồ mù, ngay cả cậu Vương mà cũng dám đắc tội!”

La Chí Viễn xoay người, tức giận nói với tên bảo vệ kia.

Lời nói ngoài sự tức giận còn mang theo chút sợ hãi.

Cũng hết cách, dù ông ta là người tổng phụ trách của thương hội Chim Ưng Đỏ, nhưng cũng không thể không sợ được.

Ông ta vốn được ngài Thương Si phái đến phụ tá cậu Vương, nhưng cậu Vương lại bị coi thường dưới toà nhà của thương hội, nếu bị ngài Thương Si biết, vị trí người phụ trách của ông ta cũng khó mà giữ được!

Nhưng Vương Nhất lại xua tay: “Được rồi, anh ta cũng không cố ý, bỏ qua cho anh ta lần này đi.”

Thấy Vương Nhất không có ý trách tối, La Chí Viễn cũng thở phào, nghiêm túc nói: “Cậu Vương rộng lòng không so đo với anh, còn không mau cút đi!”

“Cảm ơn cậu Vương, cảm ơn cậu Vương!”

Bảo vệ kia sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.

“Cậu Đường, chúng ta đi vào thôi.”

La Chí Viễn đích thân dẫn đường cho Vương Nhất, nhưng Vương Nhất nhíu mày nói: “Không được, dù toà nhà này là của tôi cũng không thể đặc các quá được, phải đi vào bằng vé vào.”

Nghe vậy, La Chí Viễn càng tỏ vẻ kính trọng hơn, ông ta lập tức ra lệnh cho người lấy đến một xấp vé vào quý giá, đưa cho Vương Nhất.

“Cậu Vương, những vé vào này không chỉ của năm nay, mà còn năm sau, năm kia nữa, năm kìa nữa… Cậu và người quen, bạn bè của cậu đều có thể đi vào miễn phí!”

La Chí Viễn nghiêm túc nói.

Nhìn đống vé vào vừa nói đã có, còn có cả vé của năm kia, Vương Nhất cũng dở khóc dở cười.

Rõ ràng đây là La Chí Viễn có ý tốt, cho nên anh cũng không từ chối mà thẳng thừng nhận lấy.

Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến đi phía sau đã nhìn đến mức ngây người, lần này, cuối cùng họ cũng hiểu tại sao Vương Nhất lại ném vé vào như rác rồi.

Vì vé vào mà người khác mất rất nhiều sức mới có được, Vương Nhất muốn có bao nhiêu là sẽ có bấy nhiêu.

Thang máy đi lên trên, La Chí Viễn phải đi gặp người tổ chức buổi đấu giá nên đi trước, mấy người nhóm Vương Nhất tự mình đi tới hiện trường buổi đấu giá.

Lúc này buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu, hiện trường ánh đèn mờ tối đã đầy ắp người, đều là người thuộc gia tộc hàng đầu ở Giang Thành.

Vương Nhất nhanh chóng nhìn thấy ba người nhóm Hạ Khiêm, Lục Kiệu, Sử Kiến.

Dưới sự dẫn dắt của Hạ Khiêm và Lục Kiệu, Sử Kiến nhanh chóng làm quen được đại diện của rất nhiều gia tộc hạng một, hai bên không ngừng chuyện trò vui vẻ.

Bạch Yến tỏ vẻ khó hiểu: “Trông anh ta dường như không phải đến để tham gia buổi đấu giá.”

Vì chỉ còn mười phút nữa là buổi đấu giá sẽ bắt đầu, không ít khách quý đã ngồi vào chỗ, chỉ có mấy người nhóm Sử Kiến vẫn đang cầm rượu cười nói.

“Đơn giản thôi, mục đích anh ta tham dự buổi đấu giá không phải để đấu giá, mà là để làm quen với những người có địa vị cao.”

Vương Nhất bình thản nói: “Nhà họ Đồng sắp loạn lạc, tất cả mọi người đều muốn giành lấy sản nghiệp của nhà họ Đồng, chỉ khi có được sự ủng hộ của các gia tộc lớn, khả năng thừa nước đục thả câu mới có thể được nâng cao.”

Bạch Yến hiểu ra, sắc mặt Đồng Yên Nhiên vô cùng khó coi: “Bọn họ cho rằng tôi chết rồi sao.”

“Còn cô, dù cô là người thừa kế trực tiếp nhất, nhưng cô là phụ nữ, chỉ cần gả cô đi sẽ không còn gì uy hiếp được nữa.”

“Bọn họ nằm mơ đi!”

Đồng Yên Nhiên cắn răng nói: “Phụ nữ thì sao, phụ nữ không thể làm gia chủ à? Đừng ai hòng ép tôi lấy chồng!”

Sắc mặt Vương Nhất trở nên dịu dàng hơn một chút, anh rất thích suy nghĩ nữ không thua nam của Đồng Yên Nhiên: “Như thế cũng không phải không được, tôi từng nói, nếu cô muốn làm gia chủ, tôi sẽ giúp cô, đừng quên vẫn còn một nhà họ Diệp nữa.”

“Vương Nhất…”

Đồng Yên Nhiên nhìn Vương Nhất bằng khuôn mặt ửng đỏ: “Anh tốt quá.”

Sắc mặt Vương Nhất lập tức thay đổi: “Đừng thân thiết quá, không phải cô nói đóng giả bạn trai của cô là được rồi à? Sao bây giờ lại động tay động chân rồi!”

Đồng Yên Nhiên nở nụ cười quyến rũ, đang định tiếp cận thêm thì chợt cảm nhận được có ai đang nhìn cô ta.

Cô ta quay đầu nhìn lại, ba người nhóm Hạ Khiêm, Lục Kiệu và Sử Kiến đang lạnh lùng nhìn về phía này, đặc biệt là Sử Kiến, hai mắt anh ta như sắp phun ra lửa đến nơi.

“Sao các người trà trộn vào đây được!” Anh ta lớn tiếng chất vấn.

Anh ta biết rất rõ quy tắc của buổi đấu giá Giang Thành, quy định thời gian vô cùng nghiêm khắc, dù có vé thì đến muộn cũng không được vào.

Càng không nói đến việc anh ta và Hạ Khiêm còn cố ý dặn dò bảo vệ không được cho bọn họ vào.

Chẳng lẽ bọn họ trà trộn vào đây?

Hạ Khiêm chậm rãi nói: “Mấy người nhóm cô Đồng có vé vào, ba tôi và người tổ chức buổi đấu giá có quen biết, nể tình anh Sử, tôi có thể để cho bọn họ ở lại.”

“Nhưng cậu! Ngay cả vé vào cũng không có lại lẻn vào đây, tuyệt đối không thể bỏ qua!”

Giọng nói của Hạ Khiêm chợt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng xuyên qua nhóm người Đồng Yên Nhiên nhìn về phía Vương Nhất.

Anh ta nói rất to, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Khi nhìn thấy cách ăn mặc của Vương Nhất, mọi người lập tức tin lời Hạ Khiêm.

Những người ở đây không ai không mặc quần áo đắt tiền, dù áo vest trên người Vương Nhất có giá trị không rẻ, nhưng vẫn không có đủ tư cách tiến vào đây.

Đồng Yên Nhiên lập tức sa sầm mặt: “Anh ấy là bạn trai của tôi, các người muốn nghi ngờ cả tôi à?”

“Hơn nữa, ai bảo anh ấy không có vé vào?’

Đồng Yên Nhiên vừa định nói lại chuyện xảy ra dưới lầu, nhưng Vương Nhất chợt liếc mặt nhìn sang, cô ta lập tức im lặng.

Nghe thấy lời nói của Đồng Yên Nhiên, nét mặt Hạ Khiêm, Lục Kiệu và Sử Kiến đều trở nên kỳ lạ.

“Tôi nhớ cậu Vương đã kết hôn rồi mà? Cô là người thứ ba sao?”

Lục Kiệu hỏi Đồng Yên Nhiên bằng giọng điệu châm chọc.

“Tôi…”

Đồng Yên Nhiên lập tức cứng họng, có cảm giác ngậm đắng nuốt cay, khổ nhưng không thể nói thành lời.

Cô ta không biết rằng trên hôn lễ của nhà họ Văn, mấy người nhóm Hạ Khiêm đã gặp vợ của Vương Nhất là Lý Khinh Hồng.

Sử Kiến cũng như phát hiện ra đại lục mới, cười châm chọc: “Đồng Yên Nhiên, cô đường đường là cô cả nhà họ Đồng lại đi làm tình nhân của người ta, tôi nhất định sẽ nói chuyện này với gia chủ, để ông ấy nhốt cô ở nhà!”

“Anh dám!”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên lập tức trở nên tái mét, cô ta nổi giận quát to.

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, nhưng anh cũng không nói mãi về chuyện này, chỉ lạnh lùng hỏi Hạ Khiêm: “Vậy anh muốn sao?”

Hạ Khiêm nở nụ cười lạnh lùng: “Đơn giản thôi, chúng tôi nghi ngờ anh lén lẻn vào hội trường, để đảm bảo tính an toàn, phải lục soát trước mặt mọi người!”

“Đúng thế.”

Lục Kiệu cũng hùa theo: “Nếu không tìm thấy vé vào, anh cứ đợi bên tổ chức đấu giá phạt nặng đi.”

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười tự tin.

Vì bọn họ từng đưa vé vào cho Vương Nhất, nhưng đã bị từ chối.

Bọn họ vẫn còn nhớ cơn tức này, vô cùng tin tưởng rằng Vương Nhất hoàn toàn không có vé vào, chắc chắn là anh lẻn vào đây.
Nhấn Mở Bình Luận