Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất

Ngơ ngơ ngác ngác ký vào thoả thuận chuyển nhượng công ty, đại diện cho Kim Thành Vũ rao bán xí nghiệp Ẩn Long.

Sau khi ký tên đóng dấu, Kim Thành Vũ vẫn còn đắm chìm trong cú sốc mà Lãnh Nhan mang lại, rất lâu không thể thoát ra.

Anh ta nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được lai lịch của Lãnh Nhan là gì, không chỉ có thẻ vàng nước Thuỵ mà còn có cả thẻ đen đầu lâu…

Tại sao một người phụ nữ có lai lịch như vậy lại làm vệ sĩ cho kẻ vô dụng kia?

Ánh mắt Kim Thành Vũ đờ đẫn, anh ta đã không còn biết mình là ai nữa.

Lãnh Nhan vừa nhìn là biết Kim Thành Vũ đang nghĩ gì, vẻ khinh thường trong mắt cô ta chợt hiện rõ hơn.

Chắc chắn Kim Thành Vũ đang cho rằng hai tấm thẻ này là của cô ta.

Thực ra hai tấm thẻ ấy không phải của cô ta, mà là của thiếu chủ.

Thẻ vàng là do Thương Si tặng cho thiếu chủ, còn thẻ đen đầu lâu là do nữ hoàng hội trưởng của Hội đầu lâu phá lệ tặng cho thiếu chủ để bày tỏ lòng cảm ơn.

Nói về nguồn gốc của hai người này thì rất sâu sa, không ngoa khi nói rằng đó là tín vật định tình đơn phương.

Nhưng sau khi thiếu chủ xuất ngũ về nước thì hai người cũng liên lạc ít đi.

Vương Nhất gập bản hợp đồng, lại nhìn Kim Thành Vũ rồi bảo: “Có phải anh còn quên cái gì không?”



Kim Thành Vũ như trâu đực, đỏ mắt tức giận nói: “Tôi đã trả Ẩn Long lại cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?”

“Còn thoả thuận chuyển nhượng công ty Áo Tân nữa.”

Vương Nhất nói: “Nếu anh đã lấy danh nghĩa của xí nghiệp Ẩn Long để thu mua công ty Áo Tân thì công ty Áo Tân đã trở thành công ty con của Ẩn Long, bây giờ tôi mua lại cả công ty Ẩn Long, theo điều khoản thì công ty Áo Tân cũng thuộc về tôi.”

“Anh…”

Kim Thành Vũ mở to mắt, hô hấp không thông.

Đến giờ phút này anh ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trả thù.

Vương Nhất đang trả thù anh ta thu mua công ty Áo Tân một cách ác độc, vậy nên anh cũng ăn miếng trả miếng, mua lại Ẩn Long.

Cho dù trong lòng cực kỳ không muốn, nhưng Kim Thành Vũ vẫn phải chuyển nhượng công ty Áo Tân lại cho Vương Nhất.

Ai bảo anh ta không thu mua với danh nghĩa cá nhân cơ chứ?

Cuối cùng Kim Thành Vũ không chỉ không có được công ty Áo Tân mà còn mất cả xí nghiệp Ẩn Long.

“Nếu để em họ anh biết thành tích này của anh, chắc chắn cô ấy sẽ ‘đối xử với anh đàng hoàng’ đấy.”

Sau khi giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, Vương Nhất bỏ lại câu này rồi rời khỏi xí nghiệp Ẩn Long.

Trong lúc xuống thang máy, Vương Nhất thờ ơ hỏi: “Xí nghiệp Ẩn Long đã bị thu mua rồi, bên phía dược phẩm Thường Kỉ thế nào?”

Lãnh Nhan khẽ cười: “Thiếu chủ cứ yên tâm, Thường Kỉ cũng không thoát khỏi liên quan, La Chí Viễn đã tổ chức đại hội hội viên lên kế hoạch trừng phạt Thường Kỉ rồi.”

“Ngày hôm nay sẽ không còn dược phẩm Thường Kỉ nữa!”

“Đến đại hội hội viên không ạ?’

Vương Nhất cân nhắc một hồi, sau đó cười nhẹ: “Đi thôi, tới đó quan sát học hỏi.”

“Vâng!”



Mười phút sau, Lãnh Nhan lái xe đến bãi đỗ xe dưới hầm của toà nhà thương mại, đi tới cổng lớn cùng Vương Nhất.

Kít…

Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước mặt hai người, cửa mở ra, một thanh niên mặc vest bước xuống.

Vừa xuống xe, anh ta đã vội vàng chạy tới cổng.

Đó là con trai của Thường Kỉ, Thường Dĩnh.

Vương Nhất nheo mắt, cười bảo: “Tào Tháo còn chưa tới, con trai Tào Tháo đã tới trước.”

Lãnh Nhan tỏ vẻ thờ ơ: “Con trai của Thường Kỉ thì thế nào, toà nhà thương mại không phải ai cũng có thể vào được.”

Quả nhiên, Thường Dĩnh vừa đi vào, một nhân viên bảo vệ to con khoẻ mạnh đã lạnh mặt ngăn anh ta lại: “Đứng lại, làm gì thế hả?”

Thấy chỉ là nhân viên bảo vệ mà cũng dám ngăn mình, Thường Dĩnh chợt nổi đoá: “Ba tôi là hội viên trung cấp của thương hội Hồng Ưng này, anh dám ngăn cản tôi?!”

“Xin lỗi, cho dù anh là người nhà của hội viên thì cũng không được vào.”

Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Đây là thương hội Hồng Ưng, chi nhánh ở khu vực Thiên An, chỉ có thành viên hội viên và khách hàng mới được vào.”

Khách hàng ở đây đương nhiên là những nhân vật lớn từ mọi tầng lớp xã hội, tên quần là áo lượt như Thường Dĩnh đương nhiên không nằm trong số đó.

Ngay lập tức, Thường Dĩnh trở nên sốt ruột: “Ba tôi thật sự là Thường Kỉ, tôi tìm ông ấy có việc gấp!”

Anh ta cũng đã thấy bài báo tường thuật chân tướng sự việc ngày 16 tháng 3. Tầng dưới dược phẩm Thường Kỉ cũng chật kín phóng viên, bao vây không một kẽ hở, anh ta tới đây để hỏi Thường Kỉ xem nên làm thế nào.

“Anh muốn vào cũng được, gọi ông Thường xuống đây đón anh.”

Nhưng nhân viên bảo vệ vẫn không cho anh ta lên.

Thường Dĩnh không còn cách nào, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Thường Kỉ, nhưng chỉ nhận được lời nhắn tự động “Số điện thoại quý khách đang gọi hiện đã tắt máy.”

Đại hội hội viên của thương hội Hồng Ưng yêu cầu tất cả thành viên đều phải tắt điện thoại di động.

Khuôn mặt Thường Dĩnh khó coi, anh ta nhanh chóng nói với nhân viên bảo vệ: “Ba tôi đang họp ở trên, không thể nghe điện thoại, anh mau cho tôi vào đi…”

Nhân viên bảo vệ chế giễu: “Đến điện thoại còn không gọi được mà cũng xưng là con trai của Thường Kỉ, cái cớ này của anh, tôi thấy nhiều rồi!”

“Tôi thật sự là con trai của Thường Kỉ!” Thường Dĩnh phẫn nộ hét lớn.

Vương Nhất và Lãnh Nhan nhìn thấy nhưng chỉ lấc đầu, sau đó đi ngang qua Thường Dĩnh.

“Vương Nhất! Sao tên rác rưởi mày lại ở đây?”

Thường Dĩnh nhìn thấy Vương Nhất, hai mắt trợn tròn không thể tin được.

Anh ta là con trai của Thường Kỉ còn không được vào, Vương Nhất chỉ là kẻ vô dụng của gia tộc hạng xoàng, tại sao có thể vào được?

“Anh Vương!”

Nhân viên bảo vệ nhìn thấy Vương Nhất thì lập tức cúi đầu chín mươi độ, còn không quên gọi những nhân viên bảo vệ khác vào.

Ngay lập tức, hơn hai mươi nhân viên bảo vệ được đào tạo bài bản với thực lực mạnh đứng thành hai hàng, kính cẩn chào hỏi.

“Chào anh Vương…”

Âm thanh vang dội, đinh tai nhức óc.

Lúc trước khi Vương Nhất đến toà nhà thương mại lần đầu, ông La tổng phụ trách thương hội đã dẫn nhân vật có máu mặt hàng đầu như Hồ Hoàng Việt - người giàu nhất Thiên An và Tăng Quốc Vinh thành viên của thương hội đích thân tới nghênh đón kia mà!

Tuy không biết anh Vương này có thân phận gì, nhưng chắc chắn lai lịch không nhỏ.

Cảnh tượng này khiến Thường Dĩnh càng thêm choáng váng.

Bọn họ gọi Vương Nhất là gì?

Anh?!

Thường Dĩnh cảm thấy tam quan của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Ba giây sau, khuôn mặt anh ta tái mét, sự đối xử bất bình đẳng mãnh liệt này khiến anh ta cảm thấy chênh lệch cực lớn.

“Các người mù hết rồi à? Tôi là con trai của Thường Kỉ mà các người không cho tôi vào, anh ta chỉ là kẻ vô dụng của gia đình hạng xoàng thôi mà các người lại gọi anh ta là anh?”

“Câm miệng!”

Nhân viên bảo vệ đó là người đứng đầu tất cả các nhân viên bảo vệ, anh ta lập tức nhìn Thường Dĩnh bằng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng điệu đã có sát ý lạnh lẽo.

“Nếu còn dám nói xấu anh Vương thêm một câu nữa, tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất!”

Không chỉ anh ta, những nhân viên bảo vệ khác cũng lạnh lùng nhìn Thường Dĩnh, ánh mắt họ như thể đang nhìn một người chết.

Thường Dĩnh giật mình, ngay sau đó, anh ta dường như đã hiểu ra điều gì: “Tôi biết rồi, chắc chắn các anh đã nhận lợi lộc gì của anh ta, dám hối lộ nơi công cộng thế này, tôi phải nói chuyện này lại cho ba tôi để đuổi việc tất cả các anh!”

Bốp!

Đôi mắt nhân viên bảo vệ đó chợt lạnh, anh ta sải bước về phía Thường Dĩnh, tát một cái thật mạnh vào mặt anh ta.

Có thể làm nhân viên bảo vệ ở chi nhánh thương hội Hồng Ưng này, ít nhất cũng phải là quân nhân đã xuất ngũ.

Một cái tát mà máu thịt văng ra, hai chiếc răng dính máu rơi xuống. Đọc‎ tr𝒖yệ𝘯‎ ch𝒖ẩ𝘯‎ khô𝘯g‎ q𝒖ả𝘯g‎ cáo‎ [‎ 𝘛rU𝓶𝘛r𝒖‎ yệ𝘯.V𝙽‎ ]

Tát xong, nhân viên bảo vệ đó đi tới trước mặt Vương Nhất, cúi đầu thưa: “Khiến anh Vương giật mình rồi, cứ giao anh ta cho chúng tôi xử lý là được.”

Vương Nhất thờ ơ gật đầu, ấn thang máy lên tầng cao nhất.

“Đánh cho tôi!”

“Các anh làm gì vậy hả? Ta là con trai của Thường Kỉ đấy!”

“Á…”

Chẳng mấy chốc, cổng lớn vang lên tiếng hét thảm thiết như chọc tiết lợn.

Thường Dĩnh bị bảy tám nhân viên bảo vệ bao vây, đánh hội đồng dữ dội.

Cho dù vậy, dù đã bầm tím mặt mũi, anh ta vẫn nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt độc địa và mắng: “Vương Nhất, mày xong đời rồi, ba tao là Thường Kỉ, chờ ông ấy họp xong, xem ông ấy xử lý mày thế nào…”

Từ đầu đến cuối, Vương Nhất không hề ngoảnh lại.

Người đáng thương luôn có chỗ đáng hận, có lẽ anh ta vẫn chưa biết người ba mà mình luôn dựa vào, sau cuộc họp này cũng sẽ sụp đổ…
Nhấn Mở Bình Luận