Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất

Lãnh Nhan dừng xe cách nhà trẻ 500m, cùng với Vương Nhất đến nhà trẻ đón Tử Lam tan học.

Mưa vẫn tí tách rơi, tất cả giáo viên đều che ô cho bọn nhỏ, giống như là hộ tống bảo bối, tự mình đưa đến tay phụ huynh, nói mấy câu, lúc này mới quay về.

Thậm chí ngay cả giáo viên mầm non, cũng có tác dụng làm dẫn đầu, tiễn mấy đứa trẻ.

“Ba ba!”

Đột nhiên, trong nhà trẻ truyền đến tiếng kêu quen thuộc.

Vương Nhất theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vương Tử Lam đang được hiệu trưởng mới nâng như tổ tông, đưa đến trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất thuận thế ôm lấy Vương Tử Lam, xoay một vòng, cười nói: “Để ba xem xem, có tè dầm không?”

Đây chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng sắc mặt của hiệu trưởng bên cạnh lại biến sắc, vội vàng giải thích: “Anh Vương, con gái anh không có tè dầm.”

Vương Nhất hơi ngẩn ra, nhìn hiệu trưởng mấy lần, lúc này mới cười nói: “Cảm ơn cô.”

“Phải làm, phải làm.”

Hiệu trưởng mới lau mồ hôi lạnh trên đầu, sau đó cười đưa một tấm danh thiếp ra nói: “Tôi là Lăng Duy, nhờ phúc của anh Vương, mới được thăng chức lên. Anh Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con gái anh, tuyệt đối không để cô bé chịu chút uất ức nào.”

“Nhờ phúc của tôi?” Vương Nhất nghi ngờ nói.

Sau đó, hình như anh nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn Lãnh Nhan.

Sau khi Bạch Tiểu Bảo bị đuổi học, nhà trẻ này cũng bị người của cục giáo dục theo dõi, thực hiện một cuộc chỉnh đốn lớn.

Cuộc chỉnh đốn không quan trọng này, đúng là chỉnh ra được một số “cửa hối lộ”

Bộ giáo dục bắt được rất nhiều thầy cô giáo nhận quà, trực tiếp sa thải, nghe nói hiệu trưởng nhà trẻ Cather cũng bị đổi.

Tạo thành cục diện như vậy, đương nhiên là từ tay Lãnh Nhan ra rồi.

Một cuộc điện thoại của cô, người bên dưới bắt đầu tạo áp lực lên bộ giáo dục, nói là chuyện này làm một nhân vật lớn nào đó tức giận, nếu như xử lý không ổn, tự gánh lấy hậu quả.

Người của bộ giáo dục đương nhiên là vừa sợ vừa giận, trực tiếp khai đao với nhà trẻ Cather, còn liên lụy một số trường tiểu trung học quý tộc, một nhóm lớn giáo viên công nhân viên chức đều bị cách chức.

“Cô thật là ác.” Vương Nhất quay đầu lại nhìn Lãnh Nhan, dở khóc dở cười.

Lãnh Nhan lại hừ một tiếng, nói: “Gieo gió gặt bão, ai bảo những người đó không có mắt, chọc đến trên đầu thiếu chủ.”

Vương Nhất nhận danh thiếp của Lăng Duy, lại nói mấy câu, thì đuổi Lăng Duy đi.

Vừa quay lại, đã phát hiện Vương Tử Lam trong ngực nhìn chằm chằm vào Lãnh Nhan đằng sau, giọng sữa hỏi: “Ba ba, sao mắt của chị này lại là màu đỏ?”

Ngay lập tức, sắc mặt Lãnh Nhan trở nên mất tự nhiên, luống cuống tay chân cúi đầu.

Sắc mặt Vương Nhất cũng thay đổi, đồng ngôn vô kỵ, những lời này của Vương Tử Lam, đúng lúc đâm vào chỗ đau của Lãnh Nhan.

Nhưng mà, không đợi Vương Nhất nói gì, Vương Tử Lam lại nở nụ cười: “Thật đẹp.”

“…”

Cơ thể Lãnh Nhan khẽ run lên, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Vương Tử Lam.

Từ trước đến nay, cô đều vì hai mắt của mình màu máu mà có chút tự ti, vẫn là lần đầu tiên nghe có người khen ánh mắt của cô đẹp.

“Tử Lam, gọi chị Lãnh Nhan.” Vương Nhất thừa cơ nói.

“Chị Lãnh Nhan.”

Vương Tử Lam uốn éo trong ngực Vương Nhất, giang hai bàn tay nhỏ ra, giọng sữa nói: “Bế.”

“…”

Lãnh Nhan lại run lên, ngơ ngác nhìn Vương Tử Lam, nhất thời, cơ thể cứng ngắc không biết làm thế nào.

“Bế đi, tôi nói mà, cô bé sẽ thích cô.”

Vương Nhất đi lên mấy bước về phía Lãnh Nhan cười nói: “Không sợ cô cười, lần đầu tiên tôi thấy bé còn căng thẳng hơn cô.”

Hai tay Lãnh Nhan động đậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Tử Lam.

Ở cái hoàn cảnh mà khắp nơi đều là giết chóc, không giết người thì không sống nổi, cô từ nhỏ đã không có tình cảm, không biết khóc là gì, cười là gì, sau này gặp Vương Nhất, anh là người đầu tiên tiếp nhận mình, ủng hộ mình.

Nhưng mà bây giờ lúc đối mặt với Vương Tử Lam, trái tim của cô lại không ngừng nhảy lên.

Bùm bụp..

Bùm bụp bùm…

Giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Nếu như nói Vương Nhất là ánh mặt trời đầu tiên trong sinh mệnh Lãnh Nhan, mang đến ánh sáng cho vận mệnh bi thảm không rõ ngày đêm của cô, như vậy Vương Tử Lam lại là mặt tời, dùng ánh sáng và nhiệt, để cô cảm nhận được ấm áp.

“Thiên sứ, cô bé là thiên sứ.”

Trong ánh mắt đỏ như máu của cô, chảy xuống hai dòng nước mắt.

Cơ thể cứng ngắc nhận lấy Vương Tử Lam từ Vương Nhất, cô nhóc cũng phát hiện Lãnh Nhan khóc, chủ động ôm lấy cơ thể Lãnh Nhan, còn sờ sờ đầu Lãnh Nhan.

“Chị không khóc, mẹ nói rồi, con gái khóc không đẹp đâu.”

“…”

Lãnh Nhan vẫn rơi lệ.

“Tử Lam hát cho chị nghe được không? Thỏ con ngoan, mở cửa ra nào, nhanh mở cửa ra nào, tôi muốn vào, không mở không mở tôi không mở, mẹ không về, ai cũng không mở cửa…”

Hát một nửa, Tử Lam không hát tiếp nữa, có chút lúng túng nhìn Vương Nhất: “Ba ba, chị này sao cứ khóc mãi, dỗ thế nào cũng không được.”

Vương Nhất mỉm cười nói: “Để chị ấy thế đi, chị ấy đây là vui quá.”

Lãnh Nhan ôm Vương Tử Lam thật chặt, thầm quyết tâm, sẽ dùng tính mạng bảo vệ thiên sứ của mình.

Lãnh Nhan không đi cùng Vương Nhất, đưa hai cha con Vương Nhất đến tòa nhà Quốc Tế, rồi đi làm chuyện Vương Nhất dặn dò.

Vẫn là Tăng Quốc Vinh đón tiếp Vương Nhất, mặc dù Vương Nhất mua cả tòa nhà Quốc Tế, nhưng Tăng Quốc Vinh vẫn là người quản lý, cũng xem như là trá hình làm việc cho Vương Nhất.

“Anh Vương, tôi đến báo cáo tình hình gần đây nhất của cao ốc---“

Tăng Quốc Vinh cười báo cáo: “Thứ hai tuần trước một công ty chuyển ra khỏi tòa nhà Quốc Tế, chỗ trống lập tức được doanh nghiệp Ẩn Long dọn vào.”

“Ẩn Long?” Vương Nhất nheo mắt lại: “Chính là Ẩn Long vốn ở dưới trướng nhà họ Lý, sau đó bị nhà họ Kim thu mua?”

“Đúng thế.”

“Giúp tôi nhìn chằm chằm vào nó.”

Vương Nhất đạm mạc nói: “Mặt khác, tôi vừa về Thiên An không bao lâu, cho nên không biết được mấy cái cọ xát trên thương trường, anh giúp tôi đi tra một án kiện --án kiện 316.”

“Vâng!” Tăng Quốc Vinh nhận lệnh.

Trong mắt Vương Nhất lóe lên ánh sáng lạnh, án kiện 316 ngộ độc thức ăn, mới là một ngòi nổ làm nhà họ Lý xuống dốc, nhưng mà anh cảm thấy chuyện này liên quan đến tập đoàn Ẩn Long.

Cũng không lâu lắm, Lý Khinh Hồng đã tan tầm, Vương Nhất ôm Vương Tử Lam ngồi sau xe, Lý Khinh Hồng vững vàng lái xe.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Lý Khinh Hồng nhìn qua Vương Nhất đang chơi đùa với Vương Tử Lam, do dự một chút, vẫn không kìm được nghi hoặc trong lòng, nhịn không được hỏi: “Hôm nay anh làm gì?”

“Không làm gì cả.”

Vương Nhất ngẩng đầu, nhìn ảnh ngược ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của Lý Khinh Hồng trong kính chiếu hậu, cười cười nói: “Ăn cơm, ngủ, đón con gái tan học.”

“…”

Lý Khinh Hồng không lên tiếng, câu trả lời này, cô đã đoán được tám chín phần mười.

Phương Huệ chuẩn bị rất lâu, lại không thu được gì, 89% là do Vương Nhất làm.

Nghĩ vậy, ánh mắt Lý Khinh Hồng hơi hoãn lại, giọng điệu lại trở thành lo lắng.

“Sau này bất kể là ở trong nhà hay bên ngoài, chỉ cần gặp phiền phức gì, đều phải nói cho em.”

Vương Nhất vì cô, làm chuyện như vậy, nhất định sẽ bị trả thù, đồng thời, bên phía nhà họ Lý, cũng nhất định không tha cho anh.

Nhưng mà, Vương Nhất lại nhún nhún vai, thoải mái nói: “Anh có thể gặp phiền toái gì chứ, yên tâm, anh không sao.”

Vì vậy, Lý Khinh Hồng không nói thêm nữa, khóe miệng ccó chút cong lên, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ nhàng.

Hôm nay tâm trạng Lý Khinh Hồng cũng xem như không tệ, nhưng mà, tâm trạng tốt này cũng không giữ quá lâu, đã bị một cuộc điện thoại của Tiêu Dao giáng xuống âm điểm.

“Lý tổng, tin tức mới nhất, nhà họ Lý bởi vì chúng ta định hủy bỏ hợp tác, đuổi anh Vương ra khỏi gia tộc.”

Xoẹt--

Nhận được tin tức này, trên mặt Lý Khinh Hồng lập tức hiện lên một lớp băng, trong mắt thậm chí có một ý lạnh khắc cốt: “Toàn bộ nhà họ Lý đều muốn đuổi anh ấy đi?”

“Ngoại trừ gia chủ nhà họ Lý, Lý Thiên Dương.” Tiêu Dao báo cáo.

Vì vậy, Lý Khinh Hồng rơi vào trầm tư, nhìn qua Vương Nhất đang cầm truyện cổ tích đọc cho Vương Tử Lam.

Thật lâu sau, cặp môi đỏ mọng hé mở, nói ra một câu không chứa nhiệt độ.

“Tạm thời không phải hủy bỏ hợp tác với nhà họ Lý, nhưng mà, người hợp tác chỉ có thể là duy nhất Lý Thiên Dương!”

“Đồng thời, trong giới phong sát những người khác của nhà họ Lý, nhất là hai người Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc!”
Nhấn Mở Bình Luận