Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất

“Chết người?”

Nghe thấy câu nói gần như sụp đổ của Lý Tuyết Nhi, Vương Nhất cũng nhíu mày, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc hơn: “Xảy ra chuyện gì vậy, nói đàng hoàng cho tôi nghe xem.”

Thật ra thì trước bữa cơm tối, Vương Nhất đã nhìn ra Lý Tuyết Nhi không như bình thường.

Từng có lúc cô ta trông có vẻ mang đầy tâm sự, mặc dù che giấu rất kỹ, nhưng mà vẫn bị Vương Nhất nhìn ra.

Quả nhiên là cô ta đến đây là có mục đích.

Dường như Lý Tuyết Nhi đã bị đè nén rất lâu, 10 phút trôi qua, cảm xúc của cô ta lâm vào trạng thái không ổn định.

Vương Nhất cũng không nóng nảy mà kiên nhận đợi đến khi cảm xúc của Lý Tuyết Nhi khôi phục như bình thường thì mới nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói chuyện này cho Khinh Hồng biết đâu, nhưng mà cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.”

Lý Tuyết Nhi lại lắc đầu: “Anh không giải quyết chuyện này được đâu, có nói với anh cũng vô dụng thôi.”

“Sao cô lại biết tôi không thể giải quyết được.”

Vương Nhất hỏi ngược lại: “Tôi biết cô cảm thấy tôi không xứng với Khinh Hồng, nhưng mà cô có nghĩ tới chưa, ba cô đã tìm tôi năm năm, nhưng mà không tìm được tôi, một người bình thường có thể biến mất năm năm được à?”

Lời nói này khiến Lý Tuyết Nhi ngẩn người, cô ta phút chốc ngừng khóc, cứ ngây ngốc nhìn Vương Nhất.

Hình như là lời anh ta nói cũng đúng.

Quyền lực của ba mình đã đạt được vị trí cao nhất ở nước H, muốn điều tra một người, đây chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay à?

Nhưng mà suốt năm năm trời đều bặt vô âm tính, chuyện này có hơi không bình thường.

“Hơn nữa, Khinh Hồng cũng không phải là kẻ ngốc, nếu như tôi không đáng tin thì tôi đã bị cô ấy đá từ sớm rồi, còn giữ tôi đến bây giờ à?”

Vương Nhất cười cười rồi tiếp tục nói: “Nói cho tôi nghe đi, nói không chừng là tôi thật sự có cách đó.”

Lý Tuyết Nhi im lặng một hồi, cuối cùng đã bị thuyết phục, cố gắng nói đầu đuôi câu chuyện một cách thật ngắn gọn.

Vương Nhất nghe xong, mắt nheo lại như có điều suy nghĩ.

Chuyện này rất đơn giản.

Lý Tuyết Nhi là sinh viên ngành y của trường đại học Thiên An, đến gần thi cuối kỳ, sinh viên đều đang khẩn trương chuẩn bị cho kỳ thi.

Nhưng mà lần thi cuối cùng lại không giống với những lần thi trên giấy vở, tất cả những sinh viên ngành y đều có nghĩa vụ chữa bệnh cho mọi người trong xã hội, nói về chữa bệnh thì thật ra là khám bệnh, kê đơn thuốc, vài ngày sau sẽ có một buổi kiểm tra, nếu như hiệu quả phù hợp với tiêu chuẩn thì sẽ thông qua cuộc thi, nếu như không hợp tiêu chuẩn thì sẽ không thông qua.

Kỳ thi lần này ảnh hưởng đến vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp, Lý Tuyết Nhi cũng phải nghiêm túc thực hành, kết quả lúc chẩn bệnh lại xảy ra vấn đề.

Đối tượng chữa bệnh của cô ta là một người già bị cảm lạnh, theo lý mà nói loại bệnh nhẹ như cảm lạnh sẽ được giải quyết rất dễ dàng. Lý Tuyết Nhi kê mấy đơn thuốc đông y, không ngờ là người kia không chỉ không thể khỏi bệnh mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Vài ngày trôi qua, người kia đã thoi thóp, lần này người thân của ông cụ không muốn tiếp tục nữa, trực tiếp đến viện y khoa làm loạn một trận, nghe nói là còn đánh mấy giáo viên bị thương, chỉ mặt gọi tên đòi Lý Tuyết Nhi bồi thường tiền.

Trường học sợ xảy ra chuyện, thế là liền đuổi học Lý Tuyết Nhi.

“Bọn họ muốn tôi bồi thường mười lăm tỷ, trong vòng ba ngày phải gửi vào trong tài khoản ngân hàng của bọn họ, nhưng mà tôi chỉ là sinh viên đại học thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Lý Tuyết Nhi ưu sầu không thôi.

Vương Nhất gật gật đầu, đúng là như vậy. Mặc dù gia thế của Lý Tuyết Nhi hiển hách, nhưng mà tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng chỉ có khoảng sáu trăm triệu mà thôi.

Số tiền đó đối với người bình thường mà nói là một số tiền cao ngất ngưỡng, nhưng mà đối với Lý Tuyết Nhi mà nói, đó chỉ là tiền tiêu vặt trong vòng một tháng.

Cộng với việc bình thường Lý Tuyết Nhi dùng tiền vung tay quá trán đã quen, mỗi tháng cơ bản đều tiêu sạch, cô ta chắc chắn không thể bỏ ra nổi mười lăm tỷ.

“Cho nên cô liền muốn đẩy chuyện này lên trên người chị cô?” Vương Nhất lườm Lý Tuyết Nhi, lên giọng chất vấn.

Lý Tuyết Nhi chột dạ đỏ mặt, nhưng mà vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Bình thường chị tôi rất thương tôi, còn là một phú bà, đừng nói là tiền tiết kiệm, ngay cả mấy món đồ trang sức mà trước đó chị tôi mua bán ra ít nhất cũng năm sáu mươi tỷ rồi.”

“Đủ rồi!”

Giọng điệu của Vương Nhất có hơi lớn, Lý Tuyết Nhi lập tức bị dọa run lên một cái, có hơi ấm ức mà cúi đầu.

Đau đầu xoa xoa khóe mắt nhức mỏi, Vương Nhất bất đắc dĩ mà nói: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này giúp cho cô, nhưng mà cô phải đồng ý với tôi, từ nay về sau không cho phép làm ra loại chuyện này nữa, càng không thể đến nhà chị gái cô mà trộm đồ, cô làm như vậy là làm tổn thương trái tim chị gái cô, có biết không hả?”

Lý Tuyết Nhi lại mang theo vẻ mặt không tin: “Anh ấy hả? Anh giải quyết như thế nào, anh có thể giúp tôi tìm ra mười lăm tỷ trong vòng ba ngày?”

“Cô đừng có quan tâm.”

Vương Nhất lạnh mặt: “Ngày mai đến đại học Thiên An với tôi, tôi sẽ nói với giáo viên hướng dẫn của cô.”

“Làm hư luôn thì có..."

Lý Tuyết Nhi bĩu môi, vẻ mặt không vui.

“À đúng rồi, lúc chữa bệnh cho ông cụ đó, cô kê thuốc đông y gì vậy?” Vương Nhất đột nhiên lại hỏi.

Đây chính là vấn đề mấu chốt, nếu như phương thuốc mà Lý Tuyết Nhi kê không sai, vậy thì là do vấn đề của thuốc.

Lý Tuyết Nhi vội vàng trả lời: “10g bạch thược, 10g quế, 10g phục linh, 6g cuống quýt.”

Vương Nhất gật đầu, những thứ này đúng là dược liệu đông y dùng để trị bệnh cảm lạnh, mà từ dáng vẻ trả lời nhanh chóng của Lý Tuyết Nhi, có thể nhìn thấy được cô ta đã nhớ kỹ trong lòng.

Ở bên phía Lý Tuyết Nhi không có vấn đề, vậy thì vấn đề nằm ở thuốc.

“Thuốc mà các người dùng để chữa bệnh là do ai cung cấp?” Vương Nhất hỏi.

Lý Tuyết Nhi suy nghĩ rồi trả lời một cách không chắc chắn: “Tôi quên rồi, hình như là cái gì đó... dược phẩm Thường Kỉ?”

Dược phẩm Thường Kỉ?

Trong nháy mắt, ánh mắt Vương Nhất lóe lên một tia sáng, lại là dược phẩm Thường Kỉ.

“Sao vậy?” Lý Tuyết Nhi nhận ra được sự thay đổi trên mặt Vương Nhất, cô ta không khỏi thắc mắc.

“Không có gì.”

Vương Nhất lắc đầu: “Cô đi ngủ nhanh đi, ngày mai đi đến đại học Thiên An với tôi.”

“Cô không hề làm sai, không nên bị đuổi học.”

Lý Tuyết Nhi còn muốn hỏi thêm cho rõ ràng mà Vương Nhất đã về phòng rồi.

Lý Tuyết Nhi ngẩng đầu lên nhìn căn phòng của Lý Khinh Hồng, sắc mặt thay đổi, cuối cùng vẫn từ bỏ suy nghĩ không có ý tốt mà trở về phòng mình.

Sáng ngày hôm sau, Lý Khinh Hồng đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ từ rất sớm.

Vương Nhất thấy Lý Tuyết Nhi còn đang ăn cháo, anh thản nhiên nói: “Đi thôi, trong sạch quan trọng hơn là cơm.”

Cùng lúc đó ở tòa nhà Ẩn Long.

Một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn, mắt hổ mày kiếm, sải bước đi vào phòng làm việc của chủ tịch.

“Kim tổng, ông Thường Kỉ của dược phẩm Thường Kỉ đến rồi.” Tôn Thanh Cúc cúi người nói, cố gắng hạ thấp mình.

So với hai người này, ông ta quả thật nhỏ đến mức không đáng nói tới.

Kim Thành Vũ lập tức đứng dậy, khuôn mặt tươi cười chào đón: “Thường tổng xa xôi đến đây, đúng là quý hóa quá.”

Nói xong thì liền muốn cho Thường Kỉ một cái ôm nhiệt tình, nhưng lại bị Thường Kỉ từ chối.

“Kim Thành Vũ, mấy năm không gặp, cậu vẫn giả tạo như thế.”

Thường Kỉ cười nhạt một tiếng: “Giảm bớt thời gian nói mấy lời nhàm chán này đi, cậu sẽ phát hiện ra có thể làm rất nhiều chuyện.”

Thấy vậy, Kim Thành Vũ cũng không tức giận: “Ngày hôm nay tìm ông đến đây cũng không có việc gì, chính là muốn thông báo cho ông một chuyện, đã có ai đó bắt đầu điều tra lại sự kiện 316.”

“Tôi biết.”

Thường Kỉ lạnh nhạt gật đầu, giọng điệu cũng không hề bối rối: “Là nhà họ Lý có đúng không?”

“Tin tức của Thường tổng đúng là nhanh nhạy.”

Kim Thành Vũ cười nói: “Vậy ý của Thường tổng là..."

“Chỉ là một nhà họ Lý nhỏ nhoi, dẹp đi là được.”

Thường Kỉ ngạo nghễ nói: “Tôi có thể dùng một phương pháp giống nhau để tiêu diệt bọn họ hai lần.”
Nhấn Mở Bình Luận