Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng CEO Của Tôi Full

CHƯƠNG 108: THĂM BA

Đường Nhật Khanh quay người, thấy Bùi Danh Chính đi về phía cô, cô căng thẳng, theo bản năng lui ra sau nửa bước, sau lưng chạm vào tủ quần áo.

“Không cần… Em gọi chị Trương qua đây giúp.”

Ánh mắt cô như nai con bị dọa sợ, sợ anh làm gì với cô.

“Không cần phiền thế đâu.” Khóe môi Bùi Danh Chính cong lên, tay nắm bả vai cô, anh tiến lên nửa bước, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực.

Khi Đường Nhật Khanh còn chưa phản ứng kịp, đã cảm thấy bên hông căng thẳng.

Bùi Danh Chính hạ mắt, nhìn thấy một mảng da trắng như tuyết, ngực anh thắt lại, bỗng cảm thấy tâm trạng hơi loạn.

Anh âm thầm hít một hơi, một bàn tay kéo phần cuối dây khóa, tay kia cầm chiếc khóa, chậm rãi kéo lên trên.

Làn da cô gái rất đẹp, từ phía sau lưng, trắng nõn không có chút tì vết, trơn bóng, như mảnh tơ lụa thượng hạng, tay anh chỉ lơ đãng chạm vào da thịt cô, cơ thể anh đã run rẩy.

Kéo khóa lên, Bùi Danh Chính cảm thấy miệng anh hơi khô, anh lui ra sau nửa bước, ho nhẹ hai tiếng: “Kéo xong rồi.”

Nói xong, không đợi Đường Nhật Khanh mở miệng, anh đã xoay người, đi mất.

Vốn còn tưởng anh sẽ nói mấy câu làm cô mặt đỏ tai hồng, không ngờ, hôm nay anh quy củ như thế.

Đường Nhật Khanh lấy lại tinh thần, nghĩ còn chính sự phải xử lý, cũng không dám chậm trễ, lập tức thu dọn đồ tính đi.

Trước khi đi, chị Trương gọi cô lại: “Cô Đường, chờ chút.”

Đường Nhật Khanh vừa quay đầu, đã thấy chị ta cầm một chiếc hộp giấy đi qua: “Cô Đường, đây là ít bánh quy thủ công tôi làm sáng nay, mang cho cô.”

Đường Nhật Khanh ngẩn người, còn chưa phản ứng kịp, chợt nghe thấy Bùi Danh Chính ngồi trên bàn uống cà phê mở miệng nói: “Tôi cố ý dặn chị Trương làm, mang cho cô.”

Nghe anh nói vậy, bỗng cô hiểu được, hóa ra anh bảo cô đưa cho ba, không ngờ anh lo lắng chu toàn như thế, trong lòng cô ấm áp, giương mắt nhìn về phía chị Trương: “Cảm ơn chị, chị Trương.”

Chị Trương cười: “Đây là chuyện chị phải làm.”

Ra biệt thự, Đường Nhật Khanh lái xe thẳng đến khu ngục giam An Lĩnh, khu An Lĩnh thuộc vùng ngoại thành Hải thành, bên kia hoang vắng hơn, nhà xương với ngục giam đều xây ở đó, cô ngồi trên xe từ bên này qua bên kia, ít nhất cũng phải nửa tiếng.

Hơn một tiếng sau, tới nơi.

Đi xe đường dài không tránh được hơi choáng, Đường Nhật Khanh hơi say xe, sắc mặt tái nhợt, vẫn cố chống xe đi xuống.

Lần này cô đến, mang cho ba không ít quần áo với đồ ăn, còn bỏ cả tiền vào túi quần áo. Chờ ở đại sảnh hơn mười phút, cô được đưa tới phòng thăm cách ly.

Xuyên qua từng gian ô vuông nhỏ, Đường Nhật Khanh được xếp tới gian cuối cùng.

Cô cách trong phòng bức tường thủy tinh cách âm, chỉ có thể thông qua microphone nói chuyện, bên kia trống không, còn chưa có bóng người.

Cô vô cùng lo lắng bất an chờ đợi, chưa tới mấy phút sau, cửa trong phòng bị đẩy ra, một người bảo vệ đi vào, trong lòng Đường Nhật Khanh căng thẳng, vội vàng ngồi thẳng người.

Ngay sau đó, một gương mặt quen thuộc xuất hiện, thoáng chốc thấy rõ khuôn mặt ấy, mũi cô đau xót, nước mắt trào ra.

“Ba!”

Cô kích động gọi ra tiếng, chợt nhận ra mình còn chưa cầm lấy ống nghe.

Đường Chính Đông ngồi xuống đối diện, khi nhìn thấy cô, vẻ lạnh lùng trên mặt thoáng chốc cứng lại, tay ông bị còng, chỉ có thể dùng hai tay cùng lúc cầm lấy ống nghe, đặt bên tai.

“Ba, ba có khỏe không?”

Giọng Đường Nhật Khanh run run, nước mắt chảy không ngừng, nhìn người đàn ông đối diện dường như già thêm mấy tuổi, cảm xúc không khống chế được.

“Khanh Nhi…… Ba ổn lắm.” Trên mặt Đường Chính Đông xuất hiện nụ cười khổ.

Nước mắt Đường Nhật Khanh như chuỗi ngọc trai đứt, không ngừng chảy: “Ba, ba không biết con lo cho ba nhiều thế nào đâu…”

“Thôi, đừng khóc, không phải ba vẫn ổn mà đúng không? Nhưng con đó, gầy rồi, mắt cũng thâm, trong khoảng thời gian này, chắc con chịu không ít khổ?”

Đường Nhật Khanh lau nước mắt, cười với ông: “Con không sao… Ba ơi, con ổn lắm.”

Hai người đã lâu không gặp mặt, không tránh khỏi ân cần hỏi thăm quan tâm lẫn nhau, tâm trạng Đường Nhật Khanh thoáng bình phục, nói đại khái với Đường Chính Đông chuyện Đường thị phá sản.

Đường Chính Đông thở dài một hơi: “Không như ba nghĩ, haiz, trách ba, đi lầm đường, phạm sai lầm mới khiến con với mẹ con chịu khổ theo ba.”

“Ba, ba đừng nói vậy… Tuy Đường thị phá sản, nhưng chỉ cần chúng ta mạnh khỏe là được… Bây giờ con làm việc dưới tay Bùi Danh Chính, có lương thu nhập, có thể đỡ được cho con với mẹ…”

Đường Chính Đông vừa nghe thấy cái tên ”Bùi Danh Chính”, bỗng mắt phát sáng: “Con làm việc dưới tay Bùi Danh Chính?”

“Vâng… Lần này con có thể gặp mặt ba, cũng là nhờ anh ấy sắp xếp…”

Về phần mối quan hệ lén lút giữa cô với Bùi Danh Chính, cô không tính nói cho ba.

Đường Chính Đông nghe vậy, liên lục gật đầu: “Quả nhiên ba không nhìn lầm người, cậu ta là một nhân tài, cũng là chỗ dựa vững chắc đáng tin cậy, con đi dưới tay cậu ta, có thể học được không ít thứ, nghe con nói thế, ba an tâm.”

Lúc trước ông từng nhờ Bùi Danh Chính, nhờ anh chăm sóc thêm một cô gái, không ngờ, anh thật sự nói được làm được.

Đường Nhật Khanh cười với ông, nhẹ giọng mở miệng: “Ba, ba yên tâm, con sẽ đi theo anh ấy học thật tốt… Ba không cần quá lo cho con, con với mẹ tất cả đều ổn.”

Đường Chính Đông gật đầu, trong chốc lát, sắc mặt ông lại nghiêm túc đừng đắn hơn nhiều: “Khanh Nhân à… Ba phạm tội kinh doanh, phán ba năm, nếu ba có biểu hiện tốt, có thể ra tù sớm, nên con không phải nóng vội, sống tốt ở bên ngoài.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, mũi đau xót, nước mắt lại chảy, cô khó khăn gật đầu: “Ba, con biết rồi, con chờ ba đi ra.”

Đường Chính Đông nhẹ giọng phân phó: “Còn nữa, ba ở trong đây tất cả đều tốt, Bùi Danh Chính ngầm giúp ba chuẩn bị không ít, con thay ba cảm ơn cậu ta.”

“Con biết rồi…”

Chuyện này, cô thiếu Bùi Danh Chính một nhân tình lớn, nếu về sau có cơ hội, nhân tình này cô chắc chắn báo đáp.

“Đúng rồi.” Giọng Đường Chính Đông đột nhiên hạ xuống: “Có một việc.”

Đường Nhật Khanh dừng một chút, nhìn vẻ mặt ba đột nhiên nghiêm túc, trong lòng căng thẳng: “Sao vậy ba?”

Ông hạ giọng: “Lần này Đường thị gặp chuyện không may không phải do ngoài ý muốn, ba phạm tội, việc đến nước này ba không còn gì để nói, nhưng trước khi gặp chuyện không may, là có người báo cho ba.”

“Cái gì ạ?” Đường Nhật Khanh nhíu mày.

“Chuyện con với Bùi Duy sắp làm đám hỏi đột nhiên lộ ra, sao lái đúng lúc thế được, con có nghĩ tới điều gì không?”

Ý trong lời Đường Chính Đông như tiếng sấm, bỗng chốc thức tỉnh cô, hồi trước cô chưa bao giờ kết nối hai sự việc này với nhau, nhưng giờ xem ra, chuyện không đơn giản như thế.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận