Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng CEO Của Tôi Full

CHƯƠNG 158: TRỒNG TRONG TAY CÔ.

Quay trở lại phòng, Bùi Danh Chính cũng trùng hợp thay quần áo xong, Đường Nhật Khanh do dự bước tới: “Ngày hôm nay em có thể không đến công ty không?”

Bùi Danh Chính tạm dừng nửa giây: “Có thể.”

Anh cài nút quần áo của mình, nhìn cô chăm chú: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Đường Nhật Khanh thuận miệng trả lời: “Không có gì, nhưng vài ngày qua em không ở nhà, em muốn quay về gặp mẹ.”

Bùi Danh Chính nghe vậy, khẽ cau mày, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Nhận ra mọi thứ không ổn, Đường Nhật Khanh vội hỏi: “Chuyện gì thế?”

Sắc mặt của Bùi Danh Chính hồi phục như thường lệ, anh nói nhẹ: “Không sao, anh bảo Thường Hiện đưa em đi.”

Đường Nhật Khanh nhanh chóng mở miệng từ chối: “Không, em quay về một mình cũng được, anh vẫn còn việc phải làm mà, nếu anh không có tài xế thì bất tiện lắm.”

Dường như vì cảm xúc của cô, Bùi Danh Chính nhìn cô với chút bối rối, Đường Nhật Khanh lại mỉm cười nhanh chóng: “Em vừa gọi xe trên điện thoại rồi, vậy tiện hơn.”

“Cũng được, nếu có gì thì nói cho anh biết nhé?” Nói xong, anh định bước đi, nhưng khi ngang qua cô anh lại dừng lại.

Thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào quần áo của cô, Đường Nhật Khanh có chút bối rối: “Chuyện gì thế?”

Bùi Danh Chính khẽ cau mày, ra lệnh: “Em không được phép mặc quá ít, hôm nay trời lạnh, nên mặc thêm vài cái nữa.”

Đường Nhật Khanh gật đầu ngập ngừng, nhìn người đàn ông rời khỏi phòng.

Nhìn vào bóng lưng anh, cô không thể không nhếch miệng lên, rõ ràng là rất quan tâm, nhưng lại cứ làm ra vẻ nghiêm túc.

Sau khi Bùi Danh Chính rời đi, Đường Nhật Khanh bắt đầu chuẩn bị đồ, rồi ra ngoài.

Hai ngày trước Kiều Chấn đi làm, hôm nay mới trở về, cô không thể nhịn được mà muốn gặp anh để nói về bức thư luôn bị dồn nén trong tim cô, cứ một ngày không biết rõ chân tướng là một ngày cô không thể thoải mái.

Nơi cô gặp Kiều Chấn là một quán cà phê có môi trường thích hợp và riêng tư, khoảng cách giữa mỗi bàn đủ để bạn có thể nói chuyện và chia sẻ một cách thư thái.

Tại quán cà phê, cô gọi một cốc mocha, uống được vài ngụm, cô thấy Kiều Chấn đến từ hướng cầu thang.

Khi Kiều Chấn ngồi xuống, Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng hỏi: “Anh uống gì?”

“Cà phê đen.”

Sau khi gọi món, Kiều Chấn lấy ra thư mục anh mang theo, Đường Nhật Khanh ngắt lời, khẽ hỏi: “Anh thực sự đã mang theo sao?”

Theo lý thuyết thì đây là những tập tin mật không thể bị rò rỉ nếu không được phép, nếu Kiều Chấn thực sự mang ra, sẽ có nguy cơ bị phát hiện và trừng phạt.

“Không phải, tôi đi đến phòng hồ sơ, thấy có một vài tài liệu kèm theo thư báo cáo, là một số khoản, tôi không hiểu lắm, vì vậy tôi đã sao lưu dữ liệu và dự án, sau khi tôi ra khỏi phòng hồ sơ, tôi đã tạo lại một biểu mẫu từ trí nhớ, đây có lẽ là như này, xem thử xem.”

Hồi còn đi học, các bạn cùng lớp đều biết Kiều Chấn có trí nhớ tốt, nhưng Đường Nhật Khanh không ngờ anh có thể đọc tài liệu rồi tạo nên bản sao.

Mặc dù đây không phải là một tập tin bị rò rỉ, nhưng anh cũng đã mạo hiểm, ngước nhìn Kiều Chấn, cô nói chân thành: “Kiều Chấn, cảm ơn.”

Kiều Chấn mỉm cười với cô: “Tôi cũng không muốn cô gặp bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào, vì vậy tôi sẵn sàng giúp cô mà, nhưng lần sau thì tôi sợ sẽ không làm được.”

Đường Nhật Khanh hiểu, gật đầu nghiêm túc.

Kiều Chấn đấy tập tin đến trước mặt cô: “Xem đi, xem những gì có trong đó.”

Đường Nhật Khanh liếc nhìn, nhận ra đó là sổ sách của công ty, mặc dù có thể nhìn ra trí nhớ của Kiều Chấn không hoàn toàn chuẩn xác, nhưng dựa trên bản thảo này, cô cũng đoán được phần nào.

Đây không phải là khoản công khai của Đường thị, mà là sổ sách cá nhân, các khoản thu và giải ngân của một số quỹ, thậm chí còn có những khoản cô mà không biết.

Về khoản của công ty, mặc dù cô không phải là một chuyên gia, nhưng cô cũng rõ là một công ty lớn thì chi tiêu vốn rất luân chuyển và dòng chảy khá phức tạp, nếu luận về thu nhập và chi tiêu của mặt hàng có thể được cân bằng thì là điều hoàn toàn không thể, nhưng miễn là số thu nhập và chi tiêu và nợ phải trả không khác nhau nhiều thì không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, còn các khoản chưa hoàn chỉnh thì cô thấy có nhiều vấn đề và lỗ hổng, sự việc đã được phơi bày, vì vậy cô phỏng đoán đây là tài khoản của công ty, ghi lại thu nhập và chi tiêu một cách chính xác nhất.

Đường Nhật Khanh nhìn Kiều Chấn, giọng nghiêm túc: “Còn gì nữa không?”

“Có, còn một vài hình ảnh nữa, tất cả đều là phiếu gửi tiền ngân hàng, ghi lại số tiền và thời gian, tất cả số tiền đều được chuyển vào một tài khoản ở nước ngoài.”

Đường Nhật Khanh nghe những lời này, ngay lập tức hiểu những bức ảnh đó là bằng chứng mạnh mẽ cho tội ác kinh tế của cha mình.

Thấy Đường Nhật Khanh đột nhiên im lặng, Kiều Chấn không thể nhịn được mà nói: “Có manh mối nào không?”

Đường Nhật Khanh khẽ lắc đầu, rồi nói khẽ: “Đây là những bằng chứng khó tin, nhưng danh tính và vị trí của người tố giác vẫn chưa rõ ràng.”

“Nhưng…” Cô chợt nghĩ gì đó, nhìn lên Kiều Chấn: “Những tài liệu này rất riêng tư, trước đây tôi đã từng làm việc với cha tôi trong công ty, nhưng tôi chưa bao giờ thấy những… người này, những người có thể nhận được những tài liệu này phải là những người xung quanh bố tôi!”

Kiều Chấn nghe vậy, gật đầu: “Chắc là như thế này, những bức ảnh đó được chụp vội vàng, ánh sáng mờ, còn có một số hình không rõ ràng.”

Đường Nhật Khanh cau mày, im lặng một lúc lâu.

Người có thể truy cập các tài liệu riêng tư này của cha cô phải là người bạn tâm giao của cha cô, có khi nào là thành viên chức cao trong công ty hay thủ hạ quyền lực của ông không?

Nhất thời Đường Nhật Khanh nghĩ không thông, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, giờ đây cô đã có hướng đi tiếp theo và thu hẹp phạm vi của phóng viên.

Cô lấy lại tinh thần, nhìn Kiều Chấn, mỉm cười với anh: “Kiều Chấn, cảm ơn anh rất nhiều vì thời gian này, từ tận đáy lòng của tôi.”

Kiều Chấn cũng cười, đặt tập tin trên bàn , xếp chúng vào một thư mục, đẩy đến trước mặt cô: “Việc nên làm thôi.”

Họ uống cà phê, thuận miệng nói về những chủ đề khác, một lúc sau, Kiều Chấn đề nghị rời đi: “Sắp muộn rồi, tôi nên đi ngay, buổi chiều nay tôi còn có nhiệm vụ, tôi không thể ở lại quá lâu.”

Đường Nhật Khanh gật đầu, mỉm cười: “Được, giờ tôi cũng nên đi.”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận