CHƯƠNG 227: TẬP ĐOÀN NHÀ HỌ BÙI KHÔNG PHẢI QUẢ HỒNG MỀM CHO AI THÍCH BÓP THÌ BÓP
Rất nhanh bên kia đã có người nghe máy, trong điện thoại truyền đến tiếng của thím Trương: “Alo? Cậu chủ.”
Bùi Danh Chính giọng trầm thấp hỏi: “Thím Trương, có chuyện gì sao?”
“Cô Đường vừa nãy đã thu dọn đồ đạc rời đi rồi, nói là ngày mai phải đi công tác…”
“Cái gì?” Bùi Danh Chính chân mày nhíu chặt lại, giọng nói không tự chủ được mà đề cao hơn.
Cô không phải ngày kia mới bay sao? Thế nào hôm nay đã thu dọn đồ đi rồi?
Triệu Đình Phong đang uống rượu bên cạnh thấy biểu tình của anh không đúng, liền vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Bùi Danh Chính nghe thím Trương ở đầu bên kia lại nói thêm mấy câu, lập tức trầm giọng đáp: “Ừm.”
Cúp máy, Bùi Danh Chính để ly rượu trong tay xuống: “Đường Nhật Khanh thu dọn đồ đạc đi rồi.”
Anh nói xong thì sải bước đi ra ngoài, Triệu Đình Phong vội vàng đuổi theo: “Cái gì? Cô ấy đi đâu?”
“Không biết, chắc là giận rồi, trực tiếp đi luôn, tôi gọi điện hỏi thử.”
Anh rút điện thoại ra, lập tức phái người đi tìm tung tích của Đường Nhật Khanh, biệt thự của nhà họ Đường, khách sạn hôm qua Đường Nhật Khanh ở lại qua đêm, còn cả công ty, anh đều cho người đi tìm một lượt nhưng không thấy bóng dáng của cô đâu cả, ngay cả gọi điện thoại cô cũng không bắt máy.
Tâm tình của Bùi Danh Chính rất nặng nề khi về đến biệt thự, đẩy cửa phòng ngủ ra, đồ dụng thường ngày trên bàn của Đường Nhật Khanh cũng không thấy nữa, quần áo trong tủ cũng ít đi một chút.
Không biết tại sao, trái tim của Bùi Danh Chính cảm thấy cực kỳ trống trải.
Cuối cùng, tầm mắt của anh dừng trên tờ giấy đặt ở đầu giường, anh cầm lên xem, bên trên là một hàng chữ viết rất đẹp: “Đi làm quen với hoàn cảnh trước.”
Chỉ đơn giản một câu, đã nói rõ nguyên nhân cô đi sớm, những cái khác thì không nhắc đến dù chỉ là một chữ.
Bùi Danh Chính siết chặt tờ giấy trong tay, trong lòng đã hiểu, Đường Nhật Khanh cố ý rời đi trước, đâu chỉ vì một nguyên nhân.
Bỏ đi, cô đi sớm cũng được, hai ngày nữa thì anh sang Singapore tìm cô.
Thế nhưng sự tình trước nay đều không đơn giản như trong tưởng tượng, Bùi Danh Chính vừa định phân phó Trương Phó đặt vé máy bay, ai biết có chuyện lại tìm đến cửa.
Lần này chủ sở hữu quảng trường Hàn Đạt đến sinh sự, hiện nay cứ kéo dài thời gian như vậy, hai bên vẫn chưa có thương lượng xong cách giải quyết.
Chuyện này một ngày không giải quyết đối với tập đoàn nhà họ Bùi sẽ cực kỳ bất lợi, lần trước chủ sở hữu tìm đến tận cửa lớn của tập đoàn làm loạn khiến cho hình ảnh của tập đoàn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ai biết lần sau bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa, hơn nữa, loại chuyện này, rất dễ bị một số kẻ khác lợi dụng, gây bất lợi với tập đoàn nhà họ Bùi.
Lần thứ ba gặp mặt đàm phán với đại diễn của chủ sở hữu, lần này Bùi Danh Chính không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, thẳng thắn hỏi: “Anh nói đi, yêu cầu của các anh là gì?”
Đại diện của chủ sở hữu là một người đàn ông hơn 40 tuổi, trước đây đã từng có kinh nghiệm kinh doanh, cho nên được phái đến đàm phán.
“Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, hoặc khi xây dựng xong quảng trường, phân cho chúng tôi cửa hàng mới, nếu không, trả lại tiền lúc ban đầu nhận được chúng tôi.”
Ánh mắt của Bùi Danh Chính tối đi vài phần, lạnh lùng nói: Nhưng các anh phải hiểu rõ, lúc đầu nhận tiền của các anh không phải tập đoàn nhà họ Bùi.”
Đối phương không buông tha: “Nhưng tập đoàn nhà họ Bùi tiếp nhận mảnh đất đó thì phải chịu trách nhiệm với chúng tôi.”
Bùi Danh Chính trầm mặc, một lát sau, anh nhìn Trương Phó ở bên cạnh, mở miệng hỏi: “Thống kê của phòng tài vụ đã xong chưa?”
“Đều đã thống kê xong rồi.” Trương Phó lấy ra một phần văn kiện đưa cho anh.
Bùi Danh Chính nhận lấy rồi tiện tay lật lật, sau đó đẩy phần văn kiện đến trước mắt người đại diện chủ sở hữu: “Chúng tôi có thể phân phối cho các anh cửa hàng, nhưng tiêu chuẩn tiền thua sẽ không theo hợp đồng trước đó của các anh được, nếu như các anh không chấp nhận, chúng ta không cần phải bàn thêm nữa!”
Đại diễn chủ sở hữu xem qua, sai đó liền cau mày, dường như không muốn đồng ý, thế nhưng chưa đợi ông ta lên tiếng, Bùi Danh Chính đã đứng dậy.
Sắc mặt của anh rất lạnh nhạt, giọng trầm thấp nói: “Các anh từ từ suy nghĩ, nếu như không bằng lòng, chúng ta chỉ có thể tiến hàng theo trình tự pháp luật.”
Nói xong, không cho đối phương thời gian phản ứng thì anh đã nhanh chóng rời khỏi.
Công việc của tập đoàn nhà họ Bùi nhiều như vậy, anh không thể đem chuyện của bản thân đều lãng phí lên chuyện này được, mà lần này sẽ phải kết thúc, nếu đối phương còn không đồng ý, vậy thì anh chỉ có thể tiến hành theo trình tự của pháp luật.
Trương Phó rảo bước đi theo, hình như có chút lo lắng, mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Mộ, nếu như lần này bọn họ vẫn không đồng ý, chúng ta thật sự sẽ tiến hành theo trình tự pháp luật sao?”
Nếu thật sự phải tiến hành theo thủ tục của pháp luật, đối với hai bên đều không có lợi, thế nhưng đối với tập đoàn nhà họ Bùi thì chịu ảnh hưởng lớn càng, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty.
Tất cả hậu quả Bùi Danh Chính đều đã nghĩ một lượt rồi, thế nhưng hiện nay, tập đoàn nhà họ Bùi bị ép đến tuyệt cảnh rồi, anh không còn sự lựa chọn nào khác.
“Tập đoàn nhà họ Bùi phải không quả hồng mềm cho ai thích bóp thì bóp, lần này bọn họ nếu vẫn không đồng ý, chỉ có thể làm như thế.”
Hai tiếng sau, đại diện của chủ sở hữu đã chủ động gọi điện đến, nói bọn họ bằng lòng chấp nhận.
Có những lúc sự nhún nhường sẽ khiến cho mọi chuyện càng tệ hơn, mà cứng rắn đúng lúc mới có thể giải quyết được vấn đề.
Cùng lúc đó, tại khách sạn quốc tế ở Singapore, Đường Nhật Khanh đang sắp xếp đồ đạc lại, dự định cùng Tiểu Trương đi ăn chút gì đó.
Tiểu Trương là lần đầu đi công tác nên rất hưng phấn, hai người ở nhà ăn của khách sạn dùng cơm xong thì cô ấy nhất quyết kéo Đường Nhật Khanh đi dạo.
Vốn Đường Nhật Khanh không có tâm trạng nhưng không thể từ chối được Tiểu Trương, cuối cùng vẫn đi cùng.
“Chị Nhật Khanh, em cảm thấy đi công tác cũng rất tuyệt! Vừa làm việc vừa chơi, còn có thể đi mua sắm, như thế không còn gì tuyệt hơn!”
Nghe thấy Tiểu Trương nói như vậy, Đường Nhật Khanh nhếch miệng cười, dội cho cô bé một gáo nước lạnh: “Chị sợ em chỉ nhớ đến chơi mà quên mất công việc, buổi giao lưu vào thứ hai rất quan trọng, tư liệu em đã đọc hết chưa?”
“Aiya chị Nhật Khanh! Hôm nay cứ thư giãn đi mà! Ngày mai còn có một ngày để chuẩn bị!”
Tiểu Trương kéo tay Đường Nhật Khanh đi vào trung tâm thương mại, bên trong có đủ các thương hiệu, ánh mắt của Tiểu Trương liền phát quang.
“Chị Nhật Khanh, chị bình thường mặc rất đẹp, mà em cảm thấy mấy bộ quần áo này xinh này em đều không hợp…”
“Chị chọn cho em.” Đường Nhật Khanh nói rồi lướt qua một vòng, cầm lấy một chiếc áo len dệt kim, kết hợp với một chiếc váy da theo phong cách hiphop trẻ trung cùng với một đôi giày Martin đưa cho Tiểu Trương: “Em đi thử xem.”
Tiểu Trương hơi do dự: “Cái này… không phải phong cách bình thường của em…”
Đường Nhật Khanh mỉm cười nhìn cô ta: “Cứ thử đi!
Tiểu Trương gật gật đầu, cầm thấy bộ quần áo bước vào phòng thay đồ, không lâu sau thì bước ra.
Cô ta vốn dáng người mảnh mai, hai chân thon dài, ăn mặc thế này thật sự để lộ các ưu điểm trên cơ thể ra, lại kết hợp với một đôi bông tai ngắn mang đến cảm giác trẻ trung năng động cho người khác.
Tiểu Trương rất thích thú, còn nhảy cẫng lên: “Chị Nhật Khanh! Chị quá lợi hại rồi! Em cảm thấy không còn giống em nữa rồi!”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Sau này cứ theo phong cách này đi, rất hợp với em.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!