CHƯƠNG 293: CHƯA ĐỦ CHÂN THÀNH
Đường Nhật Khanh nhíu mày, không kềm chế được bỗng khẩn trương.
Làm sao trong trường hợp này Bùi Danh Chính lại có thể chấp nhận hứa hẹn như thế?
Nếu thật sự cuối cùng bọn họ không thể bắt được hạng mục công trình này, những kẻ mang ý xấu này, những cổ đông lúc nào cũng nhìn chằm chằm tất nhiên sẽ tìm mọi cách làm Bùi Danh Chính rơi đài …
Nghe thấy Bùi Danh Chính hứa hẹn như vậy, đám cổ đông mới yên tĩnh lại.
Bùi Danh Chính hỏi bằng giọng lạnh lùng: ”Còn chuyện gì nữa không?”
Nhìn thấy không có ai trả lời, Bùi Danh Chính hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: ”Nếu như không còn chuyện gì nữa, thì tan họp thôi.”
Nói xong, anh đứng dậy, cất bước đi ra ngoài, Đường Nhật Khanh vội vàng đuổi theo.
Mãi khi đi thẳng đến phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Đường Nhật Khanh mới không nhịn được hỏi: ”Vừa rồi sao anh có thể hứa như vậy? Nếu như không làm được, thì anh phải làm sao? Rõ ràng bọn họ đang cố tình tạo ra cái bẫy muốn anh nhảy vào…”
”Nhận ra rồi à?” Bùi Danh Chính cong môi cười: ”Lòng lang dạ thú, rõ như ban ngày, nhân cơ hội lần này nhìn xem tất cả mọi người đứng về phía bên nào, cũng không phải là một chuyện xấu, yên tâm đi, chuyện này anh có chừng mực.”
Nói xong, anh bước nhanh hơn, đi về phía văn phòng.
Nhìn theo bóng lưng người đàn ông đang đi khỏi, sự lo lắng trong lòng Đường Nhật Khanh vẫn như trước chưa vơi đi, ngược lại càng trở nên khẩn trương hơn.
Lần trước cạnh tranh thất bại, cô cũng có một phần trách nhiệm, lần này, cô không thể mặc kệ Bùi Danh Chính lại bị mọi người chĩa mũi nhọn vào làm anh khó xử.
Trong lòng âm thầm đưa ra quyết định, Đường Nhật Khanh chậm rãi đi về phòng làm việc của mình.
Về đến phòng làm việc, Đường Nhật Khanh cầm điện thoại lên, gọi một cuộc.
Rất nhanh, bên kia đã nghe máy, giọng nói của Triệu Đình Phong cũng truyền đến: ”Alo? Chuyện gì thế này? Vậy mà chị dâu lại tự mình gọi điện cho tôi, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh!”
Nghe giọng điệu ba lăng nhăng của Triệu Đình Phong kia, Đường Nhật Khanh khẽ nở nụ cười, khẽ nói: ” Triệu Đình Phong, tôi có chuyện nghiêm túc tìm anh, anh có thể giúp tôi không?”
Nghe thấy cô nói như vậy, giọng Triệu Đình Phong nghiêm chỉnh hơn chút ít: ”Chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể giúp đỡ, nhất định sẽ giúp!”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, nắm chặt điện thoại, nói nhỏ: ”Tôi muốn anh giúp đỡ hỏi thăm hành trình hôm nay của ông Phùng, tôi muốn đến gặp ông ấy.”
Còn hơn nửa tiếng nữa mới đến lúc tan ca, Đường Nhật Khanh thu dọn chút đồ vật, rồi tìm thời gian trống, vụng trộm chạy ra ngoài.
Từ chỗ Triệu Đình Phong cô đã biết hành trình hôm nay của Phùng Khánh Minh, cô định đứng canh ở cửa khách sạn, để gặp mặt ông ấy một lần, lại tranh thủ một cơ hội.
Nếu như có thể tranh thủ được cơ hội, có mối liên hệ với Phùng Khánh Minh này, vậy khả năng trúng thầu của bọn họ có thể lớn hơn một chút.
Đứng ở trước sảnh khách sạn chờ Phùng Khánh Minh hơn nửa tiếng, Đường Nhật Khanh vẫn không thấy bóng dáng ông đâu cả, lúc vừa định gọi điện thoại hỏi lại Triệu Đình Phong tính chân thực của hành trình này, thì đột nhiên từ trong thang máy có một đoàn người đi ra.
Trong đó người đàn ông bị vây ở giữa, không phải Phùng Khánh Minh thì là ai?
Đường Nhật Khanh kích động vội vàng đứng dậy, nhanh chân bước đến chào hỏi.
”Ông Phùng, tôi là thư ký của Tổng Giám đốc Bùi tập đoàn Bùi Thị, hôm qua chúng ta đã gặp mặt, xin hỏi ngài có thể bớt chút thời gian không…”
Lời cô còn chưa kịp nói xong, đã có một anh trợ lý đi đến, cản cô lại.
Đường Nhật Khanh nhíu chặt lông mày, nhưng vẫn đi theo: ”Ông Phùng… Có thể cho tôi mười phút không? Tôi chỉ xin ông mười phút thôi!”
Cuối cùng Phùng Khánh Minh đứng bên trong cũng có phản ứng, ông dừng chân lại, nhìn sang người trợ lý bên cạnh, trợ lý hiểu ý, lập tức tránh đường.
”Ông Phùng, hôm qua tổng giám đốc Bùi đã gặp ngài, thật ra kế hoạch cạnh tranh của Tổng Giám đốc Bùi có rất nhiều bước sáng tạo, tôi muốn giới thiệu sơ lược cho ngài một chút!”
Đường Nhật Khanh vừa định nói, thì Phùng Khánh Minh đã đưa tay ra ý bảo: ” Không cần phải nói nữa, cô gái nhỏ, về chuyện này, thật ra tôi cũng không có quyền phát biểu, chỉ quen biết một số người mà thôi, hôm qua phó Tổng Giám đốc tập đoàn Bùi Thì các cô đã giới thiệu cho tôi kế hoạch của bọn họ. tôi cảm thấy cũng không tệ, có thể sẽ đề cử, vì vậy cũng không cần thiết phải nghe cô báo cáo thêm gì nữa.”
Nghe thấy Phùng Khánh Minh nói như vậy, Đường Nhật Khanh có chút thất vọng: ”Ông Phùng, không phải tôi muốn quấy rầy ngài, chỉ là nếu như ngài quen biết rộng…”
“Cô gái, cô vẫn chưa hiểu sao? Tôi đề cử Bùi Dật, cuối cùng không phải công trình vẫn rơi vào tay tập đoàn Bùi thị các cô sao, người được lợi lớn nhất là tập đoàn Bùi thị không phải sao? Cần gì phải phân chia tôi với anh rõ ràng như vậy?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, hăng hái giải thích: ”Ngại quá ông Phùng, chỉ sợ ông còn chưa rõ lắm quan hệ giữa hai người Tổng Giám đốc và phó Tổng Giám đốc của công ty chúng tôi, tôi tin tưởng, kế hoạch của cúng tôi đáng giá được đề cử.”
”Tôi đã nói với cô như vậy rồi, nói cho cô biết, sở dĩ lựa chọn phó tổng giám đốc Bùi cùng với Tổng Giám đốc Thẩm, đầu tiên là vì thái độ của bọn họ vẫn còn đó, kế hoạch của bọn họ cũng rất xuất sắc, vì vậy tôi đề cử bọn họ, tất nhiên không càn phải đề cử thêm nhà khác nữa, mà Tổng Giám đốc Bùi trong miệng cô, nói thật, tôi không nhìn thấy thành ý của anh ta.”
Phùng Khánh Minh dừng một chút, rồi lại nói tiếp: ” Có một số việc, thật ra chính là đạo lý này, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi chọn bọn họ mà không chọng Tổng Giám đốc Bùi.”
Nói xong, không đợi Đường Nhật Khanh nói thêm gì nữa, Phùng Khánh Minh đã cất bước đi thẳng về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng ông đã đi xa, Đường Nhật Khanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, có chút không hiểu cho lắm.
Sao Phùng Khánh Minh lại cảm thấy bọn họ chưa đủ chân thành? Nhưng mà ̣ hạng mục công trình quan trọng như vậy, Bùi Danh Chính không thể nào dùng thái độ qua loa để cư xử.
Nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được, đúng lúc này điện thoại di động trong túi đột nhiên kêu lên.
Đường Nhật Khanh lấy ra nhìn, thì thấy Bùi Danh Chính gọi đến, vội vàng vươn tay nghe máy.
Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền đến: ”Alo? Sao em lại không ở công ty?”
Tay Đường Nhật Khanh nắm thật chặt di động, khẽ nói: ”Vừa rồi em hơi đói, không chịu nổi, nên ra ngoài ăn một chút, tối nay không phải anh còn đi tiếp khách sao? Cần em đi cùng không?”
Bùi Danh Chính thản nhiên nói: ” Không cần, em không có việc gì là được rồi.”
Cúp điện thoại xong, Đường Nhật Khanh tiện tay mở điện thoại lên, thì thấy Giang Vãn Vãn gửi tin nhắn đến: ” Nhật Khanh! Cậu ở đâu? Tớ muốn mời cậu ăn cơm! Có tin tức tốt cực lớn muốn nói cho cậu nghe!”
Thấy Giang Vãn Vãn dùng dấu dấu chấm than liên tiếp, Đường Nhật Khanh gần như có thể nghĩ ra vẻ mặt cùng giọng điệu của cô ấy khi gửi tin nhắn, cô khẽ nở nụ cười, nhắn lại hỏi xem cô ấy ở đâu.
Hai người hàn huyên vài câu, nhanh chóng đã xác định xong địa điểm ăn, Đường Nhật Khanh đi về phía đó.
Vừa tới điểm hẹn, Đường Nhật Khanh ngồi xuống còn chưa được năm phút, đã thấy Giang Vãn Vãn đẩy cửa bước vào, mặt mày hớn hở, nhìn thấy cô lập tức lo đến, dang hai tay ra ôm lấy cô: ”Nhật Khanh, tớ thật sự rất vui!”
”Đến cùng chuyện gì vậy! Làm cậu vui sướng như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!