CHƯƠNG 304: MUỐN ĂN MIỆNG NGỌT
Nghe thấy câu nói kia, mấy tên côn đồ cười khà khà, đáy mắt đều là châm chọc và khinh thường.
“Tùy em! Báo đi! Còn thật sự cho là bọn anh đây sợ sao! Nói cho em biết, ông đây ngồi trong cục cảnh sát nhiều rồi!”
Một tên côn đồ nhuộm tóc xanh tỏ vẻ bỉ ổi đi lên phía trước, nhích lại gần phía hai người Đường Nhật Khanh.
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại lên, đang định ấn số, đột nhiên Giang Vãn Vãn ở bên cạnh buông tay cô ra, nắm chặt túi trong tay, đập mạnh về phía tên tóc xanh.
Trong túi của cô ta đựng một đống đồ, rất nặng, lúc vung lên cũng có thể coi là một loại vũ khí, mặt tên tóc xanh trúng một phát, nhất thời thẹn quá hóa giận, tiến lên giơ tay muốn đánh lại.
Đường Nhật Khanh giơ một tay kéo Giang Vãn Vãn ra, hai người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, cô vừa định kéo Giang Vãn Vãn chạy, nhưng nào ngờ vừa quay người lại, đột nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc: “Học trưởng!”
Vẻ mặt Lục Nghiêu tức giận, anh ta cất bước tiến lên, chắn Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn, lạnh lùng nói: “Đừng sợ!”
Lời còn chưa dứt, anh ta đã giơ chân lên, đạp trúng lồng ngực tên tóc xanh.
Tên tóc xanh bị đạp lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa té ngã, hai tên côn đồ khác nhìn thấy chuyện không xong, liếc nhìn nhau, cùng nhau lao về phía này.
Lục Nghiêu quay đầu cực nhanh nhìn Đường Nhật Khanh: “Các em đứng sang bên cạnh!”
“Được!” Đường Nhật Khanh vội vàng đáp, kéo Giang Vãn Vãn đi xa một chút, tránh cho ngộ thương.
Động tác của Lục Nghiêu nhanh nhẹn đỡ được nắm đấm của người kia, tay đấm chân đá hai tên côn đồ khác ngã xuống mặt đất, ba người ngã trên mặt đất thấy chuyện không xong, lập tức bò dậy, vội vàng chạy trốn.
Nhìn thấy ba người co cẳng chạy không còn bóng dáng, lúc này Lục Nghiêu mới quay đầu lại nhìn về phía Đường Nhật Khanh và Giang Vãn Vãn, khẽ hỏi thăm: “Các em có sao không?”
“Bọn em không sao.” Đường Nhật Khanh gật đầu liên tục: “Học trưởng… sao anh ở chỗ này?”
Lục Nghiêu mỉm cười: “Vừa rồi anh đã thấy các em trong quán lẩu rồi, anh đi ăn với bạn, thấy các em trò chuyện rất vui vẻ nên cũng không đi đến quấy rầy, vừa rồi ăn xong đi ra, từ xa thấy các em bị mấy tên côn đồ dây dưa, vì vậy bèn chạy đến.”
“Cũng may là gặp được anh, nếu không hai cô gái bọn em đúng là không biết phải làm gì!” Đường Nhật Khanh thở phào nhẹ nhỗm: “Học trưởng, cám ơn anh!”
Lục Nghiêu cười khẽ: “Cám ơn gì chứ, hôm nay cho dù là người khác gặp phải chuyện thế này, anh cũng sẽ giúp đỡ.”
Trải qua việc này, Giang Vãn Vãn tỉnh hơn nhiều, cũng cuống quít cảm ơn Lục Nghiêu.
Lục Nghiêu mỉm cười nhìn các cô khẽ nói: “Đã muộn rồi, không bằng anh đưa các em trở về nhé, như vậy an toàn hơn.”
Chỉ do dự trong chốc lát, Đường Nhật Khanh gật đầu đồng ý: “Được, vậy xin nhờ học trưởng rồi.”
Ngồi lên xe Lục Nghiêu, trước tiên đưa Giang Vãn Vãn về, Đường Nhật Khanh quay về xe, lại cảm ơn: “Lần này may mà có anh.”
“Đừng khách khí, chuyện liên quan đến đấu thầu anh còn muốn cám ơn em đấy!” Lục Nghiêu vừa lái xe vừa nói: “Anh và tổng giám đốc Bùi đã nói với nhau, lần này dự định mở tiệc ăn mừng du thuyền Tinh Quang ở ngoại thành phía đông, cũng sẽ mời người của tổ công trình tham gia.”
“Long trọng như vậy sao?” Đường Nhật Khanh vừa mừng vừa sợ, nhưng ổn định lại tâm trạng mà suy nghĩ, hạng mục lần này có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho bên hợp tác, nhất thời cũng hiểu, công trình thế này, chỉ cần hoàn thành, mặt trong đều rất đẹp, nhất định là mua bán kiếm được bộn tiền mà không lỗ.
Vì vậy, để bắt đầu khởi động và hợp tác hạng mục thành công, cũng nên chúc mừng như vậy.
Lục Nghiêu nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Đúng rồi, đến lúc đó còn có thể dẫn bạn gái theo, có lẽ anh chỉ có thể đi một mình.”
Đường Nhật Khanh cũng cười theo: “Học trưởng xuất sắc như vậy, muốn tìm bạn gái chẳng phải rất dễ dàng sao?”
“Chỉ là vẫn luôn không gặp được người có duyên, loại chuyện này phải chờ duyên phận, không vội được.”
Nói xong, anh ta quay đầu lại, ánh mắt kín đáo nhìn Đường Nhật Khanh.
Nhận ra ánh mắt của anh ta, Đường Nhật Khanh cong môi cười một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Mùa đông đến rồi…”
Mười mấy phút sau, xe lái vào khu biệt thự, lại đi đến đường nhỏ thông với biệt thự của Bùi Thị, Đường Nhật Khanh bảo Lục Nghiêu dừng xe lại.
“Được rồi học trưởng, đưa đến nơi này thôi.”
Tạm biệt với Lục Nghiêu, Đường Nhật Khanh đi thẳng theo đường nhỏ về biệt thự.
Đi vào cửa lớn, cô vừa thay giày, chợt nghe thấy tiếng ở trên bậc thang, nhìn theo tiếng nói, đã thấy thím Trương vội vã từ trên tầng hai xuống.
“Cô Đường, cô trở về rồi?”
Đường Nhật Khanh vội vàng hỏi: “Ừ, thím Trương, sao vậy?”
“Cậu chủ sốt rồi, tôi vừa đưa canh giải rượu cho cậu ấy, phát hiện không đúng lắm, bây giờ mới chạy xuống tìm thuốc.”
“Không thể uống!” Đường Nhật Khanh nhíu mày: “Anh ấy uống rượu không thể uống thuốc hạ sốt, phải hạ nhiệt độ vật lý, thím Trương thím đi cầm một túi đá đến, tôi lên chăm sóc anh ấy.”
Thím Trương gật đầu liên tục: “Được, tôi đi làm ngay.”
Đường Nhật Khanh chạy vội vàng lên tầng hai, xem xét tình trạng của Bùi Danh Chính, người đàn ông nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng bước chân, lúc này mới khẽ mở mắt ra.
Nhìn thấy cô, anh hơi cong môi, trên mặt hiện ra chút cảm xúc.
Anh vừa muốn ngồi dậy, Đường Nhật Khanh đã bước nhanh về phía trước, đè vai anh lại, khẽ cau mày: “Đừng nhúc nhích.”
Cô đưa lưng bàn tay thử nhiệt độ trên trán Bùi Danh Chính, rất nóng.
Nghĩ lại, nhất định về gần đây bận rộn xã giao, liên tục làm việc suốt ngày đêm không nghỉ, cộng thêm uống rượu thức đêm, chịu lạnh rồi phát sốt.
Người đàn ông đột nhiên cong môi cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nhìn thấy em, anh đỡ hơn rất nhiều.”
Đường Nhật Khanh không ngờ anh đã bệnh thành thế này rồi mà vẫn còn tâm trạng nói đùa, cô vừa tức vừa bất đắc dĩ, đưa tay khẽ dí vào trán anh: “Được rồi, ít nói chuyện mới nhanh khỏi bệnh.”
Nói xong, cô đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, lấy một chậu nước lạnh, cầm khăn mặt ra hạ nhiệt độ vật lý cho anh.
Mới một lát, thím Trương đã đến, mang túi đá chườm đến, còn pha một cốc hạt hạ sốt: “Cô Đường, vừa rồi tôi có hỏi bác sĩ gia đình, ông ấy nói có thể dùng thuốc bắc, tôi pha cốc hạt này, có thể cho cậu chủ uống một chút.”
“Được, cảm ơn thím Trương, để tôi đút cho anh ấy.”
Thím Trương rời khỏi phòng, Đường Nhật Khanh cầm hạt tròn quấy quấy, khẽ nói: “Anh không phải làm, em đút cho anh.”
Bùi Danh Chính hơi híp mắt lại, dường như vì bị bệnh, ánh mắt của anh nhiều hơn chút mơ hồ và dịu dàng, khiến cho người ta không tự chủ được hãm sâu vào trong đó.
Đường Nhật Khanh cẩn thận đút từng thìa thuốc cho anh, có lẽ vì thuốc hơi khó uống, Bùi Danh Chính nhíu mày, biểu cảm cũng khó coi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!