CHƯƠNG 312: CHẲNG LẼ LÀ XẢY RA CHUYỆN?
Trong khu sofa nghỉ ngơi ở đại sảnh.
Hồ Nguyệt Như cầm điện thoại di động chờ đợi trong sự lo lắng, đột nhiên điện thoại rung lên hai tiếng, báo có tin nhắn được gửi tới.
“Giải quyết xong.”
Thấy mấy chữ này, trong mắt cô ta thoáng mừng rỡ và nhanh chóng xóa tin nhắn, sau đó đứng lên cầm ly rượu lẫn vào trong đám đông như không có việc gì xảy ra.
Cô ta nhìn dáng vẻ cao ngạo của Đường Nhật Khanh là thấy chướng mắt. Bây giờ nhân cơ hội chỉnh cô một lần, tâm trạng cô ta tất nhiên khoan khoái.
Cô ta chậm rãi đi tới trên boong thuyền, muốn tìm chỗ vắng người gọi điện thoại cho Tiêu Nhạc Phi, chia sẻ tin vui này với anh ta, nhưng cô ta liếc mắt nhìn qua không tìm được nơi nào vắng người, trái lại thấy được vẻ mặt lo lắng của Giang Vãn Vãn.
Trong lòng cô ta chợt căng thẳng, vô thức lại khẩn trương. Vừa rồi Đường Nhật Khanh vẫn luôn ở cùng với Giang Vãn Vãn, bây giờ Đường Nhật Khanh bị cô ta sai người nhốt lại, Giang Vãn Vãn chắc chắn sẽ không chờ được.
Nếu để cho cô ta phát hiện ra điều khác thường, gọi người tìm Bùi Danh Chính tới, vậy trò này có thể không dễ chơi nữa.
Hồ Nguyệt Như trốn trong góc khuất gần đó, ánh mắt trước sau vẫn luôn tập trung ở trên người Giang Vãn Vãn, chú ý mọi hành động của cô ta.
Giang Vãn Vãn chờ mãi vẫn không thấy Đường Nhật Khanh quay về thì dứt khoát gọi điện thoại cho cô. Nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu vẫn không có người nghe máy.
Do dự trong lòng cô ta lập tức biến thành bất an. Cho dù Đường Nhật Khanh đang hẹn hò với Bùi Danh Chính, cô cũng tuyệt đối không thể không nghe điện thoại của cô ta. Nhưng cô ta đã gọi mấy lần vẫn không có ai nghe máy, rõ ràng chuyện này không bình thường.
Trong lòng nghi ngờ và bất an, Giang Vãn Vãn quay trở lại đại sảnh và liếc nhìn một lượt vẫn không phát hiện ra bóng người mặc váy lụa vàng trong đám đông, nhưng lại thấy Bùi Danh Chính đứng ở giữa một đám người.
Chuyện gì xảy ra vậy? Theo lý thuyết Bùi Danh Chính không phải đang ở cùng với Đường Nhật Khanh sao? Nhưng sao anh có thể ở đây đây?
Trong lòng Giang Vãn Vãn càng thêm bất an, cô không để ý tới chuyện khác, bước nhanh tới muốn đẩy đám người ra để nói cho Bùi Danh Chính biết tin tức không thấy Đường Nhật Khanh đâu. Nhưng ai biết đám người chen chúc không còn kẽ hở nào, cô ta tốn công sức hồi lâu cũng không thể nào chen được vào trong.
“Tổng giám đốc Bùi!”
Giang Vãn Vãn sốt ruột, dứt khoát kêu to. Giọng cô ta không nhỏ nhưng trong nháy mắt đã bị giọng nói của đám người át mất. Cô ta lại thử chen vào trong đám đông, nào ngờ vai cô ta bị bên cạnh đụng mạnh tới, dưới chân nhất thời đứng không vững, suýt nữa ngã xuống.
Cô ta hơi kinh ngạc quay đầu, thấy Hồ Nguyệt Như đứng ở bên cạnh mình thì gương mặt chợt lạnh: “Hồ Nguyệt Như! Cô cố ý đúng không?”
Hồ Nguyệt Như ngước đầu giống như không nghe rõ, căn bản không trả lời câu chất vấn của cô ta.
Trong lòng Giang Vãn Vãn tức giận, mới vừa đứng vững thì người phía sau đã chen vào trong.
Cô ta mới tốn bao sức lực mới chen vào được một chút đã lại bị đẩy ra ngoài. Rơi vào đường cùng, cô ta không thể làm gì khác hơn là chui ra khỏi đám người.
Giang Vãn Vãn bình tĩnh lại, nhớ lại cảnh tượng người phục vụ vừa rồi dẫn Đường Nhật Khanh rời đi. Anh ta rõ ràng nói muốn dẫn Đường Nhật Khanh đi gặp Bùi Danh Chính, nhưng bây giờ Bùi Danh Chính vẫn đứng ở trong đại sảnh, mà Đường Nhật Khanh lại không biết tung tích…
Lẽ nào Đường Nhật Khanh xảy ra chuyện?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu Giang Vãn Vãn, cô ta vội vàng chạy sang bên cạnh giống như con ruồi không đầu.
Đột nhiên, cô ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, cô ta không hề nghĩ ngợi xông thẳng tới: “Tổng… Tổng giám đốc Lục! Anh có thể giúp tôi một chuyện không?”
Lục Nghiêu đang nói chuyện với ba, bốn người đàn ông. Giang Vãn Vãn không quan tâm được nhiều, xông thẳng tới trước mặt anh ta, râu ông nọ cắm cằm bà kia mà nói ra một câu như vậy.
Lục Nghiêu sửng sốt, người bên cạnh cũng ngơ ngác nhìn nhau không hiểu nguyên nhân.
Giang Vãn Vãn vội vàng mở miệng: “Tôi là bạn của Nhật Khanh… Trước đó chúng ta đã từng gặp rồi, anh còn nhớ không?”
Lục Nghiêu chậm rãi khẽ gật đầu, nhìn gương mặt Giang Vãn Vãn hốt hoảng giống như thật sự có chuyện gì gấp, anh ta nhìn người bên cạnh và khẽ gật đầu với bọn họ nói: “Thật ngại quá, tôi xin lỗi không nói chuyện tiếp với các anh được.”
Anh ta đi sang bên cạnh, còn chưa kịp hỏi thăm thì Giang Vãn Vãn đã nói trước: “Nhật Khanh, vừa rồi cô ấy bị một người dẫn đi! Tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy không nghe máy, tôi hơi lo lắng…”
Lục Nghiêu nghe được tên của Đường Nhật Khanh khẽ nhíu mày, vội vàng hỏi: “Cô đừng gấp, từ từ nói đi. Nhật Khanh làm sao? Cô ấy bị ai dẫn đi?”
Giang Vãn Vãn há miệng thở dốc, nhanh chóng nói rõ ràng chuyện vừa rồi cho Lục Nghiêu nghe. Lục Nghiêu càng nghe lại càng nhíu chặt chân mày: “Người phục vụ kia dẫn theo Khanh Khanh đi về hướng nào? Chúng ta đi tìm thử đi!”
“Anh đi theo tôi!”
Giang Vãn Vãn nói xong nhanh chóng đi qua đại sảnh, đi về hướng boong thuyền. Cô chỉ vào con đường nhỏ bên cạnh đại sảnh: “Chính là chỗ này. Người kia dẫn theo Nhật Khanh đi từ chỗ này, tôi chờ ở trên boong thuyền bên này không đi cùng.”
Lục Nghiêu bước nhanh tới và lượn một vòng, nhíu mày trầm giọng nói: “Ở đây căn bản không phải là nơi hoạt động dành cho khách. Tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh, boong thuyền còn có những phòng chức năng riêng. Ở đây chính là đi thông với khoang tầng dưới.”
Giang Vãn Vãn nghe vậy lại càng thêm sốt ruột: “Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta căn bản cũng không biết cô ấy đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì!”
“Đừng vội, chúng ta đi tới phòng giám sát xem thử.”
Lục Nghiêu vẫn tính là bình tĩnh, kéo một người phục vụ cầm khay, giọng điệu trầm xuống nói có phần như ra lệnh: “Chúng tôi không tìm thấy một người khách, bây giờ anh lập tức dẫn chúng ta đi tới phòng giám sát của các anh, chúng tôi cần phải xem video giám sát!”
Người phục vụ giật mình trước vẻ mặt và giọng điệu của anh ta, lập tức đi phía trước dẫn đường lên tầng hai, đưa bọn họ tới trong phòng giám sát.
Bởi vì diện tích của du thuyền thật sự quá lớn, khó tránh khỏi sẽ có vài khu vực nằm ở góc chết không được cameras quay tới, căn cứ video giám sát trong khu vực bọn họ đã chỉ, chỉ thấy Đường Nhật Khanh bị người dẫn xuống khoang dưới, nhưng khi đi qua chỗ rẽ thì không thấy nữa.
“Còn có cameras giám sát nào khác không?”
Lục Nghiêu trầm giọng hỏi.
“Không còn cái nào khác nữa, có một vài khu vực ít người không lắp đặt cameras, các người có thể đi tới chỗ bọn họ vừa biến mất để tìm thử.”
Từ trong phòng giám sát đi ra, Lục Nghiêu và Giang Vãn Vãn lập tức chạy ra khỏi phòng giám sát và trở lại trên boong thuyền, theo lan can đi thẳng tới lại thấy một cầu thang đi xuống khoang dưới. Cả hai đi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!