CHƯƠNG 330: MẸ ĐƯỜNG BỊ ỐM
Bên kia điện thoại yên lặng trong giây lát, sau đó Lục Nghiêu mới nói: “Anh mới điều tra ra được một phần thôi, còn có một ít nữa đang trong quá trình điều tra. Bởi vì thời gian có hơi lâu nên tương đối rắc rối, chờ điều tra xong tất cả, chúng ta gặp mặt lại nói chuyện.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy hít sâu một hơi: “Được, làm phiền đàn anh rồi.”
“Giữa ghúng ta còn khách sáo làm gì chứ.” Giọng điệu Lục Nghiêu không còn khuôn mẫu như vừa rồi, anh ta dừng lại một lát mới hỏi tiếp: “Khanh Khanh, em gần đây thế nào?”
Đường Nhật Khanh thản nhiên nói: “Rất tốt, em đã quay về công ty làm việc rồi.”
Bây giờ bất kỳ một người nào hỏi cô về vấn đề này, sợ rằng cô đều sẽ trả lời với vẻ mặt vô cảm như vậy.
Lục Nghiêu im lặng một lát, đột nhiên rất xúc động nói: “Anh có một câu muốn nói với em, con người phải học cách trút ra cảm xúc trong lòng mình, em hiểu không?”
So với nén tất cả tâm tư ở trong lòng còn không bằng tìm cơ hội trút ra hết.
Đường Nhật Khanh tự nhiên hiểu rõ đạo lý này, nhưng bây giờ cô phải lấy cách gì để trút ra chứ?
Khóe miệng Đường Nhật Khanh thoáng cười khổ, khẽ nói: “Em biết rồi, đàn anh, cảm ơn anh.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói kiên định lại nghiêm túc của Lục Nghiêu: “Nếu em cần anh ở bên cạnh em, anh sẽ lập tức có mặt.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh thấy ấm áp nhận lời, sau đó cúp máy.
Cô nhìn màn hình của điện thoại sáng lên rồi chợt tối, cảm giác khó chịu vốn đè nén trong lòng không ngờ đã bớt đi rất nhiều, cô liếc nhìn phần công việc còn đang dang dở trên bàn hít sâu một hơi, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
Không quan tâm cô thương tâm khổ sở thế nào, cũng không cần biết có thể trút ra được hay không, nhiệm vụ hàng đầu của cô bây giờ chính là xử lý hết những công việc trong tay này trước đã.
Hơn một giờ sau, đến giờ làm việc buổi chiều, Đường Nhật Khanh nhớ ra hôm nay còn phải gửi báo giá hợp tác cho công ty Hưng Hoằng, cô lật tìm trong túi không ngờ lại không tìm được USB!
Lần này làm tài liệu, cô không lưu trong máy tính mà chuyển vào trong USB, chính là muốn đến lúc đó thuận tiện cho Bùi Danh Chính xem, nhưng ai biết lại làm rơi USB ở chỗ nào rồi!
Đường Nhật Khanh lập tức bối rối. Hôm nay là hạn cuối cùng để gửi cho Hưng Hoằng. Nếu cô không gửi đúng hạn sẽ bỏ lỡ hợp tác giữa hai bên, vậy cô cũng không gánh chịu nổi hậu quả này đâu.
Trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại những chuyện xảy ra vào buổi sáng. Cô cầm USB ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc tới nhà ăn của nhân viên, sau hình như đặt USB lên trên bàn!
Sau khi nhớ rõ, Đường Nhật Khanh lập tức đứng dậy, vội vàng chạy về phía nhà ăn của nhân viên.
Thấy người chịu trách nhiệm quầy tạp hóa, Đường Nhật Khanh hỏi thăm: “Chào cô, buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm tôi có rơi một cái USB, xin hỏi trong các cô có người thấy không?”
Người quản lý giơ lên ngón tay chỉ vào tủ đồ thất lạc: “Cô tới đó tìm thử xem. Bình thường đồ bị rơi ở đây đều có thể tìm được cả.”
“Cảm ơn.” Đường Nhật Khanh nói cám ơn xong lập tức chạy tới bên kia và xem lướt qua một lượt, cô thấy được USB đặt ở trên vách ngăn ở tầng chính giữa.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mở ngăn tủ và lấy USB ra ngoài.
Đúng là của cô, cô rất quen thuộc với những dấu vết lưu lại ở trên đó.
Lấy lại được USB, trái tim vốn đang căng thẳng kia lập tức bình tĩnh lại. Đường Nhật Khanh trở lại văn phòng Tổng giám đốc và bật máy vi tính liếc xem qua, sau đó lại liên hệ với Bùi Danh Chính.
“Em gửi cho anh bản sao chi tiết về tình hình hợp tác có liên quan tới Hưng Hoằng, anh xem còn có vấn đề gì không.”
Rất nhanh lại có tiếng “đinh đinh” vang lên, Đường Nhật Khanh nhận được câu trả lời của Bùi Danh Chính: “Sau khi em xét duyệt xong thì gửi luôn cho Hưng Hoằng là được rồi. Anh làm xong sẽ quay về với em.”
“Được.”
Sau khi trả lời sơ qua, Đường Nhật Khanh gửi tài liệu trong USB vào địa chỉ hòm thư điện tử của công ty Hưng Hoằng. Hôm nay cô đã xét duyệt tập tài liệu này nhiều lần, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Đường Nhật Khanh bắt đầu xử lý những công việc khác trong tay.
Chưa tới nửa giờ, điện thoại để trên bàn đột nhiên đổ chuông. Đường Nhật Khanh nhìn lướt qua, không ngờ là mẹ gọi tới.
Cô tiện tay cầm điện thoại lên nghe máy: “Alo, mẹ ạ, sao vậy?”
Bên kia điện thoại truyền đến không phải là giọng nói của mẹ Đường, mà là giọng nói của một người đàn ông trung tuổi: “Cháu gái, chú là chú Phùng của cháu.”
Nghe được câu này, sắc mặt Đường Nhật Khanh đột nhiên trầm xuống. Hóa ra người đang nói chuyện điện thoại với cô là Phùng Chấn Bang.
Ban đầu cô vốn luôn canh cánh trong lòng về ông ta. Lần trước hai người gặp mặt không hề hòa hợp, bây giờ ba ruột của cô qua đời, trong mắt cô càng không chứa nổi một hạt cát, càng thêm bất mãn với ông ta: “Mẹ tôi đâu? Ông gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì vậy?”
Phùng Chấn Bang nghe vậy cũng nhận ra được vẻ không vui trong giọng nói của Đường Nhật Khanh. Ông ta khẽ thở dài, so với thái độ của ông ta không hề sợ hãi trong cuộc gặp mặt của hai người lần trước, bây giờ ông ta rõ ràng nặng nề hơn nhiều.
“Chú gọi điện thoại cho cháu là vì mẹ cháu bị ốm.”
“Cái gì?” Đường Nhật Khanh kinh ngạc hỏi ngược lại, bàn tay cầm điện thoại không khỏi siết chặt: “Mẹ tôi làm sao thế?”
Ba vừa mới qua đời, mẹ lại đột nhiên bị ốm, không thể nghi ngờ gì, bây giờ tin tức này chính là tin dữ cực lớn đối với cô.
Phùng Chấn Bang ở bên kia lại nói tiếp: “Mấy ngày gần đây bà ấy cứ sốt mãi, có thể là vì bi thương quá mức. Nếu không cháu trở về thăm bà ấy một lát đi. Bà ấy ở nhà, cũng không chịu đi bệnh viện, chú chỉ đành mời bác sĩ tư nhân qua.”
Đường Nhật Khanh nghe vậy nhíu mày, trái tim đau đớn như bị thứ gì đó nắm lấy vậy. Cô hít sâu một hơi và trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Đường Nhật Khanh cúp máy rồi luống cuống tay chân thu dọn đồ, sau đó liếc nhìn đồng hồ treo tường lại không khỏi khẽ nhíu mày.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!