CHƯƠNG 334: LÀ MUỐN ĐOẠT QUYỀN SAO?
Sáng sớm hôm sau, Bùi Danh Chính và bên đối tác muốn cùng đi ăn sáng và bàn chuyện làm ăn, nên anh vừa tới công ty chưa bao lâu đã rời đi.
Đường Nhật Khanh bận rộn công việc trong tay, nhưng không biết tại sao cô luôn cảm thấy buồn ngủ.
Uống hết ly cà phê này đến ly cà phê khác cô mới cảm thấy có chút tinh thần.
Có người gõ cửa phòng nhẹ nhàng, sau đó Tiểu Trương bước vào trong: “Thư ký Đường, lúc nãy cổ đông Đàm Bân gọi điện thoại tới chỉ đích danh muốn tìm cô.”
Đường Nhật Khanh hơi kinh ngạc: “Tìm tôi? Chắc không phải đâu? Hôm nay cũng đâu có họp cổ đông, chắc hẳn là tìm tổng giám đốc Bùi rồi, mà đúng lúc tổng giám đốc Bùi không có ở công ty.”
Cô chẳng qua chỉ là một thư ký nhỏ bên cạnh Bùi Danh Chính mà thôi. Đàm Bân là cổ đông lớn, không thể nào cố ý đến tìm cô vào lúc không có cuộc họp cổ đông thế này được.
Tiểu Trương do dự một hồi sau đó lại đề nghị: “Hay là cô gọi điện thoại cho ông ta đi? Lỡ như đúng là có chuyện gì thì sao?”
Đường Nhật Khanh nghe vậy gật đầu, đồng ý.
Cô dùng điện thoại bàn bấm gọi đi, điện thoại bên kia đổ chuông hồi lâu mãi cũng có người bắt máy: “A lô?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
“Cổ đông Đàm, tôi là thư ký riêng của tổng giám đốc Bùi, xin hỏi ngài tìm tôi…”
Đàm Bân chưa đợi Đường Nhật Khanh nói hết, đã lập tức hừ lạnh nói: “Cô đúng là tự xem mình là bà chủ rồi sao? Sao thế? Tôi còn không mời nổi vị tôn Phật là cô phải không?”
Giọng nói của ông ta tràn ngập vẻ mỉa mai, vẻ mỉa mai và nhắm thẳng vào Đường Nhật Khanh chẳng biết từ đâu kia khiến người nghe cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đường Nhật Khanh hít thật sâu, bình tĩnh nói: “Cổ đông Đàm, tôi cũng là vừa mới nhận được tin ngài muốn tìm tôi, xin hỏi tôi phải đi đâu tìm ngài?”
“Phòng họp, lập tức tới đây cho tôi!”
Đàm Bân nói xong câu này thì cúp ngay điện thoại.
Lỗ tai Đường Nhật Khanh lùng bùng, cô không khỏi nhíu mày, hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Mặc kệ Đàm Bân tìm cô rốt cuộc là vì chuyện gì, dù sao cô cũng là cây ngay không sợ chết đứng.
Vừa nghĩ đến đây, Đường Nhật Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, sửa soạn sơ qua sau đó chạy ngay tới phòng họp.
Đường Nhật Khanh đẩy cửa phòng họp ra, nhìn thấy người trong phòng cô cả kinh.
Cô có thể xác định hôm nay không có cuộc họp, nhưng bên trong phòng họp, trừ Đàm Bân ra còn có mấy người khác đang ngồi đó, thậm chí ngay cả giám đốc và phó giám đốc phòng thị trường cũng có mặt ở đây.
Hơn nữa ánh mắt bọn họ nhìn cô ai nấy cũng mang theo mấy phần cảm giác mập mờ, giống như cô đã phạm phải tội ác tày trời gì rồi.
Vốn dĩ vừa nãy tâm trạng của Đường Nhật Khanh đã ổn định, lúc này lại trở nên lo sợ vô cớ. Cô cố gắng hít thật sâu, chậm rãi đi tới bên cạnh Đàm Bân khẽ nói: “Cổ đông Đàm, xin hỏi ngài gọi tôi tới…”
Sắc mặt Đàm Bân âm u, hỏi ngược lại: “Bản thân cô phạm sai lầm gì cô còn không biết sao?”
Đường Nhật Khanh sững sờ, ngước mắt nhìn thẳng vào Đàm Bân, sau một lúc im lặng cô mới thấp giọng nói: “Tôi vẫn không biết mình phạm sai lầm gì.”
“Bộp!”
Đàm Bân vẻ mặt lạnh như băng, vứt ngay tập tài liệu trong tay lên mặt bàn: “Cô tự xem đi!”
Đường Nhật Khanh cầm lên nhìn xem, không ngờ là đơn hàng của Hưng Hoằng, số lượng hợp tác rất lớn, có thể nói đây là một mối làm ăn không nhỏ.
Việc hợp tác cuối năm với Hưng Hoằng có thể đạt được số lượng như thế này là một chuyện tốt, Đường Nhật Khanh đầu óc mơ hồ, đang muốn mở miệng hỏi dò, đột nhiên cô nhìn thấy tổng số tiền ở phía cuối cùng, ánh mắt sa sầm.
Sao lại ít thế? Đơn hàng lớn như vậy, nhưng tại sao số tiền chốt cuối cùng lại quá ít?
Đường Nhật Khanh cảm thấy không đúng, cô nhanh chóng nhìn xuống cột báo giá, lúc này mới phát hiện một trong những sản phẩm có số lượng chốt đơn nhiều nhất trong bản báo giá thì lại có giá thấp nhất. Nói một cách chính xác là báo giá thiếu mất một con số không.
Trong lòng Đường Nhật Khanh đột nhiên nhói lên, cô bất giác căng thẳng. Cô nhớ rất rõ mình đã kiểm ra rất nhiều lần, chắc chắn sẽ không phạm loại sai lầm số lẻ cấp thấp này. Nhưng số liệu bên trên bản báo giá này là thế nào…
Từ đầu đến cuối Đường Nhật Khanh vẫn không tin, cô lấy điện thoại đăng nhập vào hộp thư. Sau đó vào phần thư đã gởi để kiểm tra bảng báo giá mình mới gởi cho Hưng Hoằng vào hôm qua, lúc này mới phát hiện bảng báo giá đúng là sai thật.
Nói cách khác bởi vì cô báo sai giá, còn gửi cho đối tác rồi, khiến đối tác đặt đơn hàng số lượng lớn, còn bọn họ phải gánh chịu tổn thất này.
Trong nháy mắt, dây thần kinh của Đường Nhật Khanh căng lên, cô cứng ngắc đứng tại chỗ, ngay cả bản thân cô cũng không biết giải thích thế nào.
“Bảng báo giá này không phải là cô gửi đi sao?” Đàm Bân nhìn dáng vẻ của cô, lạnh giọng chất vấn.
Trong nháy mắt, tay chân của Đường Nhật Khanh lạnh ngắt, cô hít sâu một hơi, nhưng không biết mở miệng nói thế nào.
Bảng báo giá này quả thật cô đã kiểm tra lại mấy lần cũng không phát hiện có vấn đề gì, sao lại có thể bị lỗi ở đây chứ?
Đàm Bân thấy cô im lặng không nói, ông ta giận dữ quát lớn: “Đường Nhật Khanh! Nhiều người đang chờ cô giải thích, cô nói xem phải làm sao?”
“Bây giờ hợp đồng đã ký xong, những tổn thất này chỉ có thể do Bùi thị tự chịu trách nhiệm. Chẳng những phải giao hàng, mà giá cả còn phải giảm xuống. Cô có biết đơn hàng này tổn thất bao nhiêu không?”
Đường Nhật Khanh còn chưa kịp nói gì, thì giám đốc phòng thị trường ở bên cạnh cũng bật dậy nhìn Đường Nhật Khanh, gằn giọng: “Tôi đã nhìn thấy nhân viên của chúng tôi gửi báo giá gốc cho cô. Báo giá gốc không sai, nhưng sau khi cô xét duyệt báo giá xong thì xuất hiện sai sót. Cô cố ý phải không?”
“Cô có biết vì sai lầm này của cô, mà tiền thưởng cuối năm của tất cả đồng nghiệp phòng thị trường chúng tôi coi như tiêu rồi không!”
“Cô ỷ vào thân phận là bạn gái của tổng giám đốc Bùi nên muốn làm gì thì làm à?”
Đường Nhật Khanh đối mặt với sự công kích đến từ bốn phía, đầu óc cô căng lên, trong lúc nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải.
“Đường Nhật Khanh! Cô định làm thế nào với lần tổn thất này đây?” Đàm Bân giơ tay lên ra hiệu bảo mọi người im lặng trước, sau đó gằn giọng nói: “Cô cho rằng bình thường cô có Bùi Danh Chính che chở nên muốn làm gì thì làm sao? Tôi cho cô biết lần này cho dù là ai cũng không bảo vệ được cô đâu!”
Đường Nhật Khanh cắn răng, ngước mắt nhìn Đàm Bân, mở miệng hỏi: “Vậy ý của cổ đông Đàm thế nào?”
Đàm Bân không chút do dự gằn giọng nói: “Bồi thường tổn thất! Tự viết đơn nghỉ việc! Mãi mãi không được phép bước vào Bùi thị nửa bước!”
Đường Nhật Khanh nghe được câu nói này, chân lảo đảo, đứng không vững.
Mãi mãi không được bước vào Bùi thị nửa bước.
Yêu cầu như thế có phải hơi quá đáng không?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!