CHƯƠNG 377: TRỰC GIÁC CHÍNH LÀ CÔ!
Bà lau nước mắt, đau xót nói: “Con không biết, Phùng Chấn Bang ngoài có một đứa con với vợ trước, trước đó không lâu mẹ mới biết bên ngoài ông ta còn có con riêng… Bây giờ ông ta cũng không còn nhỏ tuổi, mẹ lại không thể sinh con cho ông ta, đợi đến lúc phân chia tài sản, nếu ông ta biết trong tay mẹ có bất động sản, chắc chắn sẽ không cho mẹ thêm nửa phần, mẹ đưa bất động sản cho con, đến lúc đó ông ta thấy mẹ không chỗ nương tựa, nói không chừng còn có thể cho mẹ chút tài sản…”
Vừa nghe mẹ Đường nói như vậy, Đường Nhật Khanh xem như hoàn toàn hiểu ra, Phùng Chấn Bang trong trong ngoài ngoài có mấy đứa con, đợi ông ta lớn tuổi, không tránh khỏi sẽ chia tài sản cho bọn họ, mẹ Đường vì có thể lấy được lợi ích từ chỗ Phùng Chấn Bang, mới vội vã sang tên bất động sản cho cô, cũng dễ khóc lóc giả vờ đáng thương ở trước mặt Phùng Chấn Bang.
Mẹ Đường sang tên bất động sản cho cô, mặc dù trên danh nghĩa những bất động sản kia không phải của bà, nhưng nếu bà mở miệng muốn lấy lại, chắc chắn Đường Nhật Khanh sẽ không từ chối, cứ như vậy tài sản hai bên sẽ không bị thua thiệt.
Đường Nhật Khanh nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt không phải người mẹ tốt bụng trong ấn tượng của mình nữa, bây giờ trong mắt bà chỉ còn lại tiền thôi…
Cô hít sâu một hơi, kiên quyết trả lời: “Mẹ, con sẽ không giúp mẹ đâu.”
Mẹ Đường nắm chặt tay Đường Nhật Khanh: “Khanh à, chỉ giúp mẹ lần này thôi, coi như mẹ xin con.”
Đường Nhật Khanh nhăn mày thật chặt: “Mẹ, những bất động sản trong tay mẹ đã đủ cho mẹ sống rất tốt rồi, con không hiểu vì sao mẹ còn mơ mộng đến tiền của Phùng Chấn Bang.”
“Mơ mộng sao? Chẳng lẽ mẹ gả cho ông ta, rồi trơ mắt nhìn ông ta chia tài sản cho con trai của vợ trước và con riêng ở bên ngoài sao? Khanh à, con vẫn không hiểu, đến độ tuổi của mẹ rồi, một người phụ nữ kết hôn hai lần, ông ta cảm thấy chỉ cần gọi là đến đuổi là đi, thứ duy nhất khiến mẹ cảm thấy an toàn chỉ có thật sự cầm được của cải trong tay mà thôi!”
Sắc mặt mẹ Đường nặng nề hơn, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Thề non hẹn biển cái gì, răng long đầu bạc cái gì, cũng không phải cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, dễ bị lừa gạt! Hứa hẹn không làm ra tiền, tình yêu cũng chỉ là thứ giả dối!”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh chỉ cảm thấy có cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp người, cô hít sâu: “Vậy mẹ và ba thì sao, cũng không có tình yêu hay sao?”
Vẻ mặt mẹ Đường đờ đẫn, khựng lại một lát, sau đó dời mắt đi, nhẹ giọng nói: “Con không muốn giúp mẹ thì thôi, con đi đi.”
Chần chừ một lát, Đường Nhật Khanh đứng dậy, nhìn mẹ nói: “Mẹ, nếu mẹ thật sự hai bàn tay trắng, đừng quên mẹ còn có con, con sẽ chăm sóc mẹ.”
Mẹ Đường run rẩy, cuối cùng không quay đầu nhìn cô thêm nữa, cũng không trả lời.
Đường Nhật Khanh xoay người, cất bước rời khỏi biệt thự.
Trên đường trở về, tâm trạng của Đường Nhật Khanh rất nặng nề, muốn nhìn thấy Tiểu Hạo Trạch nhanh một chút.
Cô gửi tin nhắn hỏi Giang Vãn Vãn địa chỉ của bảo tàng thiên văn, sau đó dặn dò tài xế: “Bác tài, giờ không đến khách sạn Victoria nữa, đến bảo tàng thiên văn học ở đường Hưng Hải đi ạ.”
“Được.”
Hơn mười phút sau, xe chạy đến khu phố trung tâm, giao lộ trung tâm xe đến xe đi, kẹt xe một lúc lâu vẫn không thể di chuyển.
Đường Nhật Khanh nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tòa cao ốc Bùi thị quen thuộc cách đó không xa, không nhịn được trở nên căng thẳng.
Tài xế ở ghế trước không nhịn được oán giận: “Thật đúng là! Lại bị kẹt xe ở chỗ này! Gần đây mỗi ngày Bùi thị đều làm hoạt động tuyên truyền ngoài trời! Rất nhiều người đến xem! Hôm nào cũng kẹt xe!”
Nghe tài xế nói như vậy, Đường Nhật Khanh lại nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy cổng lớn của cao ốc Bùi thị dựng lên một sân khấu và đám người dưới sân khấu.
Đường Nhật Khanh không nhịn được sự tò mò trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Đây là hoạt động gì thế?”
“Chính là hoạt động châu báu kia đấy!” Tài xế hơi ngạc nhiên nhìn Đường Nhật Khanh: “Cô không phải người bản địa sao?”
Đường Nhật Khanh xấu hổ gật đầu.
Tài xế thuận miệng giải thích: “Chính là Bùi thị và Đỗ thị cùng hợp tác làm ra một công ty chi nhánh thiết kế châu báu, mới nhà thiết kế nước ngoài, hai nhà hùn vốn đầu tư, vì tạo danh tiếng, hoạt động tuyên truyền gần đây làm ở cổng lớn của Bùi thị, xem ra Bùi Danh Chính khá coi trọng công ty chi nhánh này.”
Đường Nhật Khanh nghe thấy cái tên quen thuộc kia, trong lòng vô cùng căng thẳng, theo xe từ từ di chuyển ngang qua cổng lớn Bùi thị, cô từ từ thấy rõ tình hình của hoạt động.
Trên biển quảng cáo thật to có một cái logo… In love, Đường Nhật Khanh hít sâu, tầm mắt lướt qua đám người, nhìn thấy MC trên sân khấu nói câu hoan nghênh, sau đó có người bước lên sân khấu.
Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng đi đầu kia, trái tim của Đường Nhật Khanh đột nhiên đập nhanh hơn, cả người cũng vô thức nóng lên.
Người nọ xoay người, quay mặt đối diện với dưới sân khấu, Đường Nhật Khanh thấy rõ khuôn mặt của anh, thật sự là anh… Bùi Danh Chính!
Khuôn mặt sáu năm qua cô từng gặp trong mơ vô số lần kia, nhưng dường như anh ngày càng gầy, mang theo hơi thở người lạ chớ đến gần…
Cô thật sự không ngờ, lần này trở về Hải Thành, lại có thể trùng hợp gặp được anh!
Sự kích động khó có thể đè nén từ từ dâng lên, nhưng Đường Nhật Khanh chợt nhìn thấy người phụ nữ đứng bên cạnh Bùi Danh Chính, cả người lập tức lạnh lẽo.
Mơ hồ có thể nhận ra đó là Đỗ Nhã Thanh, cô ta cười xán lạn, đứng không xa không gần Bùi Danh Chính, thi thoảng quay đầu lại cười xinh đẹp nhìn về phía Bùi Danh Chính, hai người nhỏ giọng trao đổi điều gì đó.
Thân mật giống như người đang yêu nhau vậy.
Đột nhiên nhớ tới lời của tài xế khi nãy, Đường Nhật Khanh nhẹ giọng hỏi: “Khi nãy ngài nói đây là công ty châu báu Bùi thị hợp tác mở cùng Đỗ thị?”
Tài xế gật đầu: “Đúng, người đứng trên sân khấu kia không phải là cô chủ nhà họ Đỗ sao!”
Đường Nhật Khanh không nhịn được siết chặt hai tay, khi nhìn thấy hai chữ tiếng anh thật to trên biển quảng cáo, sự mất mát và khó chịu dâng lên từ sâu trong đáy lòng.
Hợp tác mở công ty châu báu, tên công ty là In love, lại cùng nhau tham gia hoạt động, hai người bọn họ… là ở bên nhau rồi sao?
Các loại nghi ngờ quanh quẩn trong đầu Đường Nhật Khanh, cô hít sâu nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đang siết chặt không nhịn được run rẩy.
Cô vốn cho rằng sáu năm có thể khiến mình buông bỏ, ít nhất khi nhìn thấy Bùi Danh Chính sẽ không thấy kích động, nhưng kết quả vẫn là cô đánh giá mình quá cao.
Đường Nhật Khanh dời mắt đi: “Bác tài, còn khoảng bao lâu nữa mới có thể đi được vậy?”
Tài xế nhìn thoáng qua hàng dài ô tô phía trước, thở dài nói: “Cái này tôi cũng không chắc, có thể hơn hai mươi phút ấy.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh cắn môi, đáy lòng nôn nóng.
Bảo cô ngồi ở trên xe, đối mặt với hoạt động ở bên ngoài suốt nửa tiếng, giống như đang tra tấn cô vậy.
Đường Nhật Khanh siết chặt tay, quyết định trả tiền cho tài xế, sau đó đẩy cửa xuống xe, tiện tay dùng khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt, cúi đầu bước nhanh dọc theo ven đường.
Cô không muốn ở lại chỗ này nhiều thêm một giây nào nữa!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!