CHƯƠNG 386: NÓ KHÔNG PHẢI CON ANH!
Người đàn ông kia hơi khom người với cô, khẽ nói: “Cô Đường, tôi cũng chỉ làm việc theo lệnh, xin đừng trách tội.”
Nói xong, anh ta tiến lên một bước, tốc độ tay cực nhanh mà lấy đi điện thoại trong tay cô, nhanh chóng cúp máy.
Trong lòng Đường Nhật Khanh hiện lên nỗi bất an mãnh liệt, giọng nói bất giác lớn hơn vài phần: “Anh… Rốt cuộc là ai!”
Người đàn ông kia cúi đầu, cung kính nói: “Ngài Bùi đang ở căn phòng đầu tiên trên lầu hai chờ cô, thím Trương sẽ giúp cô trông nom đứa nhỏ.”
Nghe được mấy chữ quen thuộc, trong đầu Đường Nhật Khanh vang lên tiếng ầm ầm, lập tức trống rỗng.
Sao lại là anh? Anh không phải đang ở Tương Nam ư? Sao đột nhiên lại xuất hiện?
Ngay vào lúc trong đầu cô chồng chất đủ loại nghi vấn nghĩ mãi không ra, một bóng dáng quen thuộc từ bên cạnh bước đến: “Cô Đường…”
Đường Nhật Khanh ngước mắt, vào giây phút nhìn thấy thím Trương, máu cả người sôi trào.
Sáu năm không gặp, thím Trương cũng không thay đổi nhiều, chỉ là nếp nhăn trên mặt lại nhiều thêm một ít, bà ta hai mắt lóe ánh nước, hơi do dự đi về phía Đường Nhật Khanh.
Mũi Đường Nhật Khanh cay cay, kí ức sáu năm về trước như thủy triều mà xông lên đầu, cho đến bây giờ cô chưa từng nghĩ, bản thân mình có một ngày sẽ gặp lại thím Trương, lại còn trong hoàn cảnh này.
“Cô Đường, ngài ấy ở trên lầu chờ cô, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh đột nhiên tỉnh táo lại, cô ôm lấy Tiểu Hạo Trạch trên ghế sofa, gằn từng chữ: “Tôi sẽ không gặp anh ấy, đứa nhỏ cũng không cần các người chăm sóc, mau thả chúng tôi ra! Nếu không các người làm vậy là giam giữ người trái phép!”
Chuyện đến nước này, cô đã nhảy vào cái hố mà Bùi Danh Chính đào sẵn, cô không thể khiến mình lại bước xuống vũng bùn nữa, cũng càng không thể kéo luôn Tiểu Hạo Trạch xuống nước!
Thím Trương bước lên hai bước, giọng điệu buồn bã mà khuyên nhủ: “Cô Đường, sáu năm, ngài ấy tìm cô suốt sáu năm! Cô thật sự nhẫn tâm như vậy, đến gặp cũng không muốn gặp ngài ấy ư?”
“Tôi và anh ấy đã sớm không còn quan hệ gì nữa!” Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, giọng lạnh lùng.
Tiểu Hạo Trạch trong lòng ngực bị đánh thức, cậu bé cựa quậy, mơ màng mở mắt, buồn ngủ hỏi: “Mẹ… Sao vậy?”
Nhìn nhóc con, Đường Nhật Khanh nhẹ giọng khẽ nói: “Không sao, Tiểu Trạch, con ngủ tiếp đi, mẹ ở cạnh con.”
Tiểu Hạo Trạch khẽ gật đầu, dụi dụi cái đầu nhỏ vào ngực Đường Nhật Khanh, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Thím Trương bước lên trước, nhẹ giọng khuyên: “Cô Đường, giao đứa nhỏ cho tôi đi, đừng để con cái đi theo chịu khổ mà! Huống chi ngài ấy chỉ muốn gặp mặt cô, cũng sẽ không làm gì cô!”
Đường Nhật Khanh nhíu chặt mày, cả buổi không nói câu nào.
Hiện giờ trước mặt cô, thím Trương và người đàn ông kia đều là người của Bùi Danh Chính, ai biết được còn có người nào nấp trong bóng tối hay không, dùng bạo lực là không thể được, điện thoại cũng bị lấy đi, hiện giờ phương án duy nhất là gặp Bùi Danh Chính.
Thương lượng với anh, nói không chừng còn có khả năng, đồng thời cũng có thể kéo dài thời gian, chờ Lục Nghiêu cứu viện. Ngoài ra, cô cũng không còn cách nào khác.
Sau khi thầm cân nhắc xong. Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, khẽ nói: “Tôi đồng ý, nhưng thím Trương , thím phải hứa với tôi, không được làm gì Tiểu Trạch!”
Thím Trương thâm thúy hỏi ngược lại: “Cô Đường, cô không tin người khác, không lẽ cũng không tin tôi ư?”
Một lát sau, Đường Nhật Khanh đặt Tiểu Hạo Trạch trên ghế sofa, siết nắm tay lại, cói lấy dũng khí bước lên lầu.
Sớm muộn gì, cô cũng phải đối mặt, không bằng bây giờ dứt khoát gặp mặt ngả bài với anh.
Lên lầu hai, nhìn căn phòng đầu tiên, Đường Nhật Khanh đứng ngay cửa, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí đẩy cửa phòng ra.
Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng “răng rắc”, cửa bị người ở trong mở ra, lúc Đường Nhật Khanh ngước mặt đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia, cơ thể bất giác run rẩy.
Đôi mắt lạnh lẽo kia khiến cô cảm thấy nhiệt độ cả người như giảm xuống một nửa, chợt sinh ra một cảm giác sợ hãi khó nói từ tận đáy lòng.
Mấy giây sau, cô mạnh mẽ xoay người, bước nhanh muốn chạy trốn đi, đột nhiên, cánh tay bị người nắm chặt lại, ngay sau đó một sức mạnh kéo cô về, thuận thế nhân cơ hội ép cô lên tường.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn, Đường Nhật Khanh gần như có thể nghe được rõ ràng hơi thở của cả hai, lông mày Bùi Danh Chính giật giật, trầm giọng nói: “Em còn muốn trốn đi đâu? Hửm? Đường Nhật Khanh.”
“Em không trốn.” Đường Nhật Khanh ngừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn anh: “Em chỉ không muốn nhìn thấy anh.”
Một câu đủ sức đả thương người khác, đầy mùi thuốc súng, trực tiếp kích thích Bùi Danh Chính.
Sắc mặt Bùi Danh Chính âm trầm hơn vài phần, không đến vài giây sau, anh đột nhiên nhếch môi: “Vậy sao? Không muốn nhìn thấy anh sao? Vậy em có dám nói, sáu năm qua bao nhiêu lần em nhớ đến anh, bao nhiêu lần mơ thấy anh, bao nhiêu lần hận không thể chạy đến gặp anh?”
Mấy câu hỏi, lại khiến Đường Nhật Khanh biến sắc, cô cố sức giãy dụa, muốn thoát khỏi tay Bùi Danh Chính, nhưng chỉ phí công.
Đường Nhật Khanh gần như cắn răng nói: “Không có! Một lần cũng không!”
Tuy nói như vậy, nhưng gò má kia lại nhanh chóng đỏ lên, vài phần tức giận, vài phần ngượng ngùng, chỉ có người trong cuộc mới nhìn rõ.
“Vậy sao?” Bùi Danh Chính đương nhiên không tin, anh cúi đầu, chậm rãi đến gần đôi má của Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng nói: “Nhưng sáu năm nay, anh nhớ đến em vô số lần, mơ thấy em vô số lần! Đường Nhật Khanh em có biết hay không!”
Đột nhiên lớn tiếng, dọa Đường Nhật Khanh sợ đến mức run người, hơi thở cũng bất giác trở nên dồn dập, hít sâu một hơi, cô mới dần bình tĩnh lại: “Cho nên, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Quay về bên anh.” Giọng điệu Bùi Danh Chính chắc nịch, đôi mắt đen thẫm: “Đưa con trai của anh đến sống chung.”
Nghe những lời này của Bùi Danh Chính, Đường Nhật Khanh lập tức bị chọc giận, cô không quan tâm, cố sức giãy dụa, muốn thoát khỏi sự giam giữ của người đàn ông: “Nói hươu nói vượn, con trai của anh ở đâu ra!”
Cho dù sức lực của Đường Nhật Khanh có mạnh hơn nữa,nhưng cô rốt cuộc vẫn không so được với lực tay của người đàn ông. Khi cả người bị ép lên tường, hai cánh tay bị chế trụ cố định trên đỉnh đầu không thể động đậy, cô hoàn toàn hết cách.
“Đường Hạo Trạch, năm tuổi, em nói không phải con anh thì là con ai chứ? Chẳng lẽ thật sự là Lục Nghiêu?” Khóe miệng Bùi Danh Chính hiện ra nụ cười khổ: “Em lừa anh sáu năm, còn chưa đủ sao?”
Trong lòng Đường Nhật Khanh lập tức đầy tức giận: “Cho dù là con ai thì cũng không phải con anh! Bùi Danh Chính, anh ngoại trừ việc uy hiếp ép bức người khác, còn làm được cái gì!”
Bùi Danh Chính nói từng câu từng chữ: “Đối với em, anh còn không nỡ ép bức.”
Nói xong, anh đột nhiên đến gần, ngước cằm lên, mặc kệ Đường Nhật Khanh giãy dụa ra sao, vẫn hôn lên khóe môi cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!