CHƯƠNG 389: MỘT THÁNG
Nghe thấy tiếng gọi, Lục Nghiêu hơi nhíu mày, nhìn về phía tiếng nói.
Đỗ Nhã Thanh đứng bên cạnh, đeo kính và đội mũ, che chắn vô cùng kín đáo.
Không đợi Lục Nghiêu trả lời, cô ta đã cất bước đi lên phía trước, nghiêm túc nói: “Anh đến tìm Bùi Danh Chính là đòi người nhỉ, nhưng không thành công.”
Đáy lòng Lục Nghiêu sinh ra đề phòng và cảnh giác: “Cô muốn làm gì?”
Đỗ Nhã Thanh nghiêm túc đáp: “Chuyện tìm Đường Nhật Khanh, tôi có thể giúp anh.”
Đáy mắt Lục Nghiêu hiện ra lạnh lẽo: “Dựa vào đâu khiến tôi tin tưởng cô? Hơn nữa, Khanh Khanh bị Bùi Danh Chính bắt, chẳng lẽ không phải là công lao của cô sao?”
Đường Nhật Khanh đã nói giao dịch của mình và Đỗ Nhã Thanh cho anh ta biết qua điện thoại, nhưng Đường Nhật Khanh vẫn bị Bùi Danh Chính bắt, nói không chừng cô ta và Bùi Danh Chính là cùng một phe!
Đỗ Nhã Thanh vội vàng giải thích: “Chuyện lần này không trách tôi được, quả thật tôi đã tìm được Đường Nhật Khanh từ sớm, nhắc nhở rằng Bùi Danh Chính sẽ đến tìm cô ấy, nhưng tôi cũng không biết vì sao Bùi Danh Chính lấy được tin tức, đột nhiên thay đổi mưu kế, không đi Tương Nam bắt người, ngược lại ôm cây đợi thủ tại Hải Thành, chẳng phải Tổng Giám đốc Lục cũng bị anh ta tính toán sao?”
Lục Nghiêu nửa tin nửa ngờ nhìn Đỗ Nhã Thanh, cũng không tiếp lời.
Biết trong lòng anh vẫn còn nghi ngờ, Đỗ Nhã Thanh nhẹ giọng nói: “Anh nói xem, tôi thích Bùi Danh Chính lâu như vậy, sao có thể giúp đỡ Đường Nhật Khanh trở lại bên cạnh anh ta chứ?”
Thấy Lục Nghiêu hơi thả lỏng, Đỗ Nhã Thanh nói tiếp: “Đây không phải nơi nói chuyện, không bằng chúng ta lên xe nói chuyện kỹ càng?”
Chỉ do dự chốc lát, Lục Nghiêu im lặng mở cửa xe, ngầm đồng ý cho cô ta đi theo lên xe.
Chuyện cho đến nước này, đến chỗ Bùi Danh Chính giấu người anh ta cũng không tìm được, thêm một người có thể hợp tác với anh ta cũng không phải là chuyện xấu gì.
Lên xe, lái xe rời khỏi cửa chính Bùi Thị, Lục Nghiêu lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc cô có biện pháp gì?”
Đỗ Nhã Thanh nghiêm túc cất lời: “Tôi quen biết Bùi Danh Chính đã lâu, tất nhiên cũng biết một số chuyện là người ngoài không biết, lại càng có thể đoán được Bùi Danh Chính giấu người ở đâu, tôi sẽ điều tra giúp anh, mà chuyện cứu người sau đó thì phải dựa vào anh rồi.”
Lục Nghiêu nhíu chặt mày: “Cô có thể điều tra ra được?”
“Có thể, lần trước không biết vì sao đột nhiên Bùi Danh Chính biết, lần này tôi sẽ vô cùng cẩn thận, anh chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng từ trước, đưa Đường Nhật Khanh đi là được rồi.”
Nghe thấy Đỗ Nhã Thanh nói như vậy, Lục Nghiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh ta lập tức gật đầu: “Được, tôi hiểu.”
Chuyện cho đến bây giờ, chỉ cần tra ra được chỗ ở của Đường Nhật Khanh và Tiểu Trạch, anh ta nhất định phải dẫn họ rời đi.
Bên trong biệt thự Palm Springs, Đường Nhật Khanh đợi ở trong phòng, ngồi bên cửa sổ, ròng rã một ngày cô chưa hề bước ra khỏi cửa phòng.
Tiểu Hạo Trạch cảm nhận được bầu không khí khác thường, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Đường Nhật Khanh, khẽ hỏi: “Mẹ, mẹ có muốn chơi với con không?”
Đường Nhật Khanh lắc đầu, nhìn Tiểu Hạo Trạch trả lời: “Tiểu Trạch, mẹ muốn yên tĩnh một lát, được không?”
Tiểu Hạo Trạch nghe thấy vậy, thả đồ chơi trong tay xuống, dang hai cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Vậy mẹ, con yên lặng với mẹ…”
Khóe miệng Đường Nhật Khanh nở một nụ cười đắng chát, muôn vàn lời nói nghẹn ở trong lòng không thể nói ra.
Bây giờ cô không có phương tiện truyền tin, không có cách nào liên lạc với bên ngoài, bị Bùi Danh Chính giam cầm ở đây, không hề có chút sức lực phản kháng nào, nhưng cô và Tiểu Hạo Trạch không thể bị giam cầm ở nơi này cả đời…
Không biết qua bao lâu, thím Trương đến gõ cửa, khẽ nhắc nhở: “Cô Đường, đã chuẩn bị xong bữa tối, còn đặc biệt chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng của trẻ nhỏ cho Tiểu Trạch, mau ra ăn cơm thôi.”
Đường Nhật Khanh cúi đầu nhìn Tiểu Hạo Trạch ngoan ngoãn dựa sát vào người mình, giữa lông mày tăng thêm mấy phần dịu dàng: “Tiểu Trạch, đi ra ăn cơm đi.”
Tiểu Hạo Trạch ngẩng đầu lên, chững chạc lên tiếng: “Mẹ, mẹ không ăn sao?”
Đường Nhật Khanh mỉm cười: “Mẹ không đói, con đi ăn trước đi.”
Rốt cuộc vẫn là một cậu bé năm tuổi, không phân rõ lời nói của người lớn là thật hay giả, cậu bé gật đầu, đi theo thím Trương ra khỏi phòng
Một lát sau, cánh cửa truyền đến tiếng mở cửa, Đường Nhật Khanh ngẩng đầu, thấy thím Trương đứng ở cửa ra vào.
“Cô Đường, cô không muốn ăn chút gì thật sao? Giữa trưa cô cũng không ăn gì rồi…”
Cảnh tượng như vậy, dường như trùng khít với cảnh tượng sáu năm trước, khi đó Đường Nhật Khanh cũng lợi dụng chiêu tuyệt thực này để khiến Bùi Danh Chính thỏa hiệp.
Bây giờ, dùng lại chiêu cũ, mặc dù Đường Nhật Khanh không biết có hiệu quả không, nhưng đây là cách duy nhất là cô có thể sử dụng.
“Tôi không ăn, trước khi Bùi Danh Chính cho tôi một câu trả lời chắc chắn, tôi sẽ không ăn gì.”
Nghiêm túc nói xong câu đó, Đường Nhật Khanh giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhìn thấy người này như vậy, thím Trương thở dài, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chưa đến nửa tiếng, Bùi Danh Chính trở về, vừa vào cửa đã thấy sắc mặt lo lắng của thím Trương .
Nhìn thấy trước bàn ăn chỉ có Tiểu Hạo Trạch đang ngồi một mình ăn cơm, Bùi Danh Chính lập tức đoán được cái gì, anh nhìn thím Trương hỏi: “Cô ấy đâu?”
Thím Trương bước lên phía trước, nhìn về phía căn phòng, khẽ nói: “Cô Đường không chịu ăn cơm, nói muốn cậu cho cô ấy một câu trả lời chắc chắn.”
Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày, sắc mặt không vui, không ngờ, sáu năm rồi mà người phụ nữ này vẫn không có chút tiến bộ nào, lại vẫn dùng chiêu này để uy hiếp anh!
Nhưng cho dù như vậy, anh lại không nhịn được mà đau lòng, vô ý thức mà trúng chiêu.
Nhờ thím Trương chuẩn bị một khay đồ ăn, Bùi Danh Chính bưng về phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra, ánh mắt hai người chạm vào nhau, một giây sau Đường Nhật Khanh lập tức dời ánh mắt, nhìn sang một bên.
Đặt đồ ăn lên bàn, Bùi Danh Chính hơi nhíu mày: “Còn dùng chiêu này?”
Đường Nhật Khanh mặc kệ, dường như không hề nghe thấy.
Chậm rãi đi đến trước mặt người phụ nữ, Bùi Danh Chính giơ tay khẽ dí vào cằm cô, nhẹ giọng nói: “Dựa vào cái gì em cảm thấy sáu năm rồi, anh sẽ vẫn trúng chiêu này?”
Đường Nhật Khanh quay đầu, né tránh bàn tay của anh, nhưng vẫn không nói lời nào.
Kiên nhẫn vốn có lập tức bị hao mòn hết, Bùi Danh Chính lại giơ tay nắm lấy cằm Đường Nhật Khanh, hơi dùng sắc vặn cằm cho cô đối mặt với mình.
“Đường Nhật Khanh, em muốn như vậy sao?”
Đáy mắt Đường Nhật Khanh lạnh lùng, cô đưa tay, hất tay Bùi Danh Chính ra.
Trong nháy mắt bầu không khí lạnh buốt đến cực điểm, Bùi Danh Chính sầm mặt, nhìn chằm chằm người trước mặt hồi lâu, cuối cùng vẫn không có cách nào bắt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!