Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng CEO Của Tôi Full

CHƯƠNG 41: TÔI CÓ THỂ GIÚP CÔ NHỚ LẠI

Đối với Bùi Danh Chính mà nói, sự trêu ghẹo vô ý là nguy hiểm nhất, giờ phút này, Đường Nhật Khanh đang khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

Tuy bình thường sự chịu đựng và lí trí của Đường Nhật Khanh cũng không hẳn nổi bật, nhưng ít nhất vẫn được xem là thông minh, nhưng sau khi uống vài ly rượu, lá gan của cô lớn hẳn.

Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của người đàn ông, cười khẽ nói: “Không phải tôi, là cái người phụ nữ gọi điện đến kia… cô ta gọi anh, Danh Chínhhh.”

Không biết có phải là do cố ý hay không, Đường Nhật Khanh kéo dài âm cuối, một tiếng “Danh Chính”, gọi đến mức khiến Bùi Danh Chính cũng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Ngay sau đó, không đợi anh nói, Đường Nhật Khanh chủ động nhích lên phía trước, đáy mắt cô có hơi nước mờ mờ, rõ ràng là do uống rượu mà thành, cô đè nén giọng nói, sắc mặt thần bí mở miệng hỏi: “Có phải là… có rất nhiều người phụ nữ theo đuổi anh không? Dù sao trông anh cũng đẹp trai như vậy cơ mà…”

Cô nói xong, bất giác giơ tay ra, kéo lấy cà vạt của Bùi Danh Chính, cổ áo của anh liền bị bó chặt lại, cả người đều bị kéo gần về phía cô.

Bùi Danh Chính nhíu mày, trong ấn tượng của anh, từ trước đến nay chưa có ai dám làm như vậy với anh cả!

Nhưng vào giây tiếp theo, khi nhìn thấy đôi mắt mơ màng và đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ ấy, sự tức giận trong lòng anh giảm đi một nửa.

Sao anh lại phải so đo với một người phụ nữ say làm gì nhỉ?

Anh vừa tức lại vừa buồn cười, đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Đường Nhật Khanh đang nắm lấy cà vạt của anh, nhẹ nhàng gỡ ra: “Đường Nhật Khanh, cô uống nhiều rồi.”

Đường Nhật Khanh lắc lắc đầu, dường như đang suy nghĩ về lời anh nói, vài giây sau, cô cười khẽ, ánh mắt cong thành hình lưỡi liềm: “Không… tôi không say.”

Bùi Danh Chính nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên khẽ thắt lại, có chút hoảng hốt, kể từ ngày gặp Đường Nhật Khanh ở trước cửa nhà Bùi Duy, anh chưa từng thấy Đường Nhật Khanh cười như vậy bao giờ, đôi mắt sáng ngời, linh động thanh lệ, quyến rũ khác thường.

Bùi Danh Chính đè nén lại cảm giác khô nóng trong người, cầm lên li rượu đã thêm đá, một hơi uống sạch, sau đó lập tức đứng dậy, đưa tay ra nắm lấy tay cô: “Tôi đưa cô về.”

Chỉ sợ anh ở với cô thêm một lúc nữa, anh sẽ không kiềm chế được sự xung động trong lòng mình.

Đường Nhật Khanh vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, muốn rút tay mình ra khỏi tay của anh: “Tôi không về…”

Cô vừa nói, vừa đứng dậy, chân đã mềm nhũn, liền ngã sang một bên, Bùi Danh Chính nhanh tay đỡ được, ôm cô vào lòng.

Bùi Danh Chính nhíu mày, giọng điệu uy hiếp nói: “Đường Nhật Khanh, cô mà không về, tôi sẽ vứt cô ở đây!”

Đường Nhật Khanh ngơ ra vài giây, liền có phản ứng lại, nói: “Tôi… không về!”

Cô vừa nói, vừa khẽ động đậy người, nhưng cô càng cố gắng giãy dụa, sắc mặt của Bùi Danh Chính cũng càng kém hơn.

Anh đưa cô đi làm gì không làm, sao lại đưa cô đi uống rượu chứ!

Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ đang vật lộn như con cá chạch trong lòng mình, trong lòng suy nghĩ, liền trực tiếp đỡ lấy lưng, chặn đôi môi của người phụ nữ kia lại.

Động tác của anh không hề nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là mạnh mẽ, không nặng không nhẹ, cắn lấy đôi môi của cô trừng phạt, nghe được tiếng kêu nức nở của cô, anh mới buông ra.

Đường Nhật Khanh cảm thấy oan ức, đáy mắt lại nổi lên một tầng hơi nước, nhưng so với ban nãy thì cô yên tĩnh hơn nhiều.

Cho dù thế nào, cách này cuối cùng cũng có hiệu quả, Bùi Danh Chính ôm lấy eo cô khẽ ghé vào tai cô uy hiếp, thấp giọng nói: “Có về hay không?”

Đường Nhật Khanh cảm thấy chóng mặt, oan ức, mãi một lúc sau mới phát ra một tiếng: “Về…”

*

Tia nắng mặt trời từ khe rèm cửa chiếu vào phòng, Đường Nhật Khanh vẫn còn cảm thấy hoang mang, vừa thức dậy liền cảm thấy hai bên thái dương đau nhức.

Cô chống tay ngồi dậy, khẽ xoa bóp hai bên thái dương, trong đầu cô trống rỗng.

Cô mơ màng nhìn căn phòng, cố gắng nhớ lại, bây giờ mới đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua cô cùng Bùi Danh Chính đi uống rượu, cô mơ hồ nhớ được một vài cảnh tượng uống rượu cùng Bùi Danh Chính, nhưng sau đó… cô không nhớ nữa.

Cô rời giường, uống một cốc nước, cảm thấy tốt hơn nhiều, vô ý ngẩng đầu dậy, nhìn thấy đồng hồ treo trên tường, cô giật mình.

Thế mà đã chín giờ hơn rồi! Vốn dĩ cô còn định dặn dò nhân viên khách sạn tám giờ đưa bữa sáng đến cho Bùi Danh Chính, nhưng hôm qua cô uống nhiều quá, cũng không sắp xếp chuyện này!

Đường Nhật Khanh cảm thấy lo lắng bất an, cũng tỉnh táo hơn vài phần, bèn vội vã vào nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh đốn lại, sau khi chỉnh lại đầu tóc một cách đơn giản, liền sang ngay phòng bên cạnh.

Cô gõ cửa phòng Bùi Danh Chính, trong lòng cảm thấy rối rắm.

Không lâu sau, cánh cửa được mở ra, Đường Nhật Khanh nhanh nhẹn ngước mắt lên, lúc nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa, cô vội vã hỏi: “Thật ngại quá tổng giám đốc Bùi, tôi không cẩn thận ngủ quên mất, cũng không chuẩn bị bữa sáng cho anh…”

“Tôi ăn rồi.” Cô vẫn chưa nói xong, Bùi Danh Chính liền ném lại một câu như vậy.

Đường Nhật Khanh cảm thấy hơi ngại, miễn cưỡng nở một nụ cười, đang định xin lỗi, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông: “Vào đây.”

Đường Nhật Khanh cắn môi, bước vào phòng, cô theo anh bước qua phòng ngủ, đi đến ban công ngoài trời, chiếc bàn tròn trên ban công có bày hai phần bữa sáng, phần của Bùi Danh Chính cũng đã gần hết rồi.

Anh cầm lên chiếc Ipad tiếp tục ngồi xem, Đường Nhật Khanh đứng ở một bên không biết làm gì.

Một lúc sau, Bùi Danh Chính thấy cô không có động tĩnh gì, anh nhìn qua phần thức ăn trên bàn, rồi lại nhìn sang phía cô, hỏi: “Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”

Lúc này Đường Nhật Khanh mới phản ứng lại, cô nhìn qua bữa sáng trên bàn, có chút thụ sủng nhược kinh: “Tôi không nghĩ là anh cũng gọi cho tôi một phần…”

Bùi Danh Chính khẽ nhướng mày, ánh mắt có chút đùa cợt: “Đường Nhật Khanh, tối qua cô không khách sáo với tôi như vậy đâu.”

Đường Nhật Khanh vừa ngồi xuống, bị anh nói như vậy, động tác liền dừng lại.

Tối hôm qua? Tối hôm qua cô làm sao?

Đường Nhật Khanh nhìn thấy ý vị sâu xa trong ánh mắt anh, lại càng cảm thấy nghi hoặc, cô cố gắng nhớ lại, trong đầu lướt qua một vài cảnh tượng…

Bùi Danh Chính ngồi đối diện dường như đã nhìn ra sự nghi hoặc của cô, khẽ cười nhắc nhở: “Quên rồi sao? Như cô nói, tôi cũng rất tỉnh táo, nếu cô không để ý, tôi có thể giúp cô nhớ lại.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận