CHƯƠNG 459: EM NHẤT ĐỊNH PHẢI TỈNH LẠI
Nhìn thấy Triệu Đình Phong và Giang Vãn Vãn đã đi xa, Bùi Danh Chính quay người trở về phòng bệnh.
Anh đến bên giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế trên đầu giường, vươn tay cầm bàn tay mảnh khảnh của Đường Nhật Khanh trong tay mình.
Anh cúi đầu xuống, hôn phớt lên mu bàn tay cô ấy, rồi cất tiếng nỉ non: “Nhật Khanh ơi, em nhất định phải tỉnh lại đấy.”
Thấm thoắt mà bầu trời đã tối đen như mực, y tá đến kiểm tra theo thông lệ rồi lại đi, một lát sau, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
Bùi Danh Chính nhổm người đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, nhìn những mấy cậu cấp dưới đứng ở bên ngoài.
“Có chuyện gì?”
Một người lấy hết dũng khí cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, đã đến giờ cơm rồi…”
Bùi Danh Chính lạnh nhạt đáp: “Đi đi, chia ca rồi đi, không thể không ai có ai canh chừng trước cửa phòng bệnh được.”
“Hiểu rồi ạ, có cần chúng tôi mang cơm về cho anh không, anh vất vả cả ngày mà cũng…”
“Không cần đâu.”
Bùi Danh Chính dứt khoát cắt ngang lời anh ta rồi quay người đi vào phòng bệnh, đóng sập cửa lại.
Vào lúc này, anh không muốn ăn uống bất cứ gì cả.
Trong lúc vô tình, lại hai tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Bùi Danh Chính đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn lập lòe từ hàng ngàn căn nhà ngoài kia, trong lòng lại thấy lạnh căm căm.
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói của Trương Phó cũng cất lên ngay sau đó: “Tổng giám đốc Bùi, là tôi.”
Bùi Danh Chính sực tỉnh táo lại, anh sải chân bước đến trước cửa, còn không quên quay lại nhìn Đường Nhật Khanh đang nằm trên giường bệnh.
Sau khi mở cửa ra, Trương Phó hạ thấp giọng báo cáo tình hình lại cho anh: “Đã bắt được bà ta rồi.”
Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày thật chặt, lạnh lùng hỏi: “Bắt được ở đâu?”
“Bà ta xuất hiện ở một quán trọ nhỏ cạnh ga xe lửa, đã mua vé khởi hành vào lúc rạng sáng, định chuồn đến Lạc thành.”
“Ừ.” Vẻ mặt Bùi Danh Chính lạnh lùng tột bậc: “Tình hình công ty thế nào rồi?”
“Vào buổi chiều ngày hôm nay, đám cổ đông đó đã không còn kiếm chuyện nữa, chắc hẳn là đã đọc được tin tức, cũng không biết Bùi Duy đã lẩn đến đâu rồi, hơn nữa lúc chúng tôi bắt được Dương Thu Dung, tìm được di chúc cho chính tay ông cụ viết trên người bà ta.”
Trương Phó nói, rồi chìa đồ vật trong tay mình ra.
Đột nhiên đôi mắt Bùi Danh Chính tối tăm hẳn đi, nhìn tờ di chúc và lá thư dính máu ấy, cảm giác thất vọng lạ lùng xâm chiếm cõi lòng anh.
Nếu như không có Đường Nhật Khanh, e là tình hình hiện nay đã thay đổi rồi.
Anh hơi run rẩy nhận tờ di chúc và lá thư, chậm rãi mở ra xem, ông cụ đã phân chia tài sản trong nhà họ Bùi một cách rất rõ ràng, hơn nữa cũng đã dặn dò luật sư của mình, bởi vậy tờ di chúc của ông có hiệu lực về mặt pháp lý.
Sau khi đọc xong tờ di chúc, Bùi Danh Chính mở lá thư ra, khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc ấy, anh không khỏi cảm thấy chua xót.
Một bức thư viết lưu loát gửi cho người nhà, chan chứa tình thương của ông dành cho nhà họ Bùi, cho con cháu thế hệ mai sau.
Từ Bùi Danh Chính, Bùi Duy đến cậu bé Hạo Trạch, ông đều viết lại những lời dặn dò khác nhau.
Sau khi đọc hết bức thư, cơ thể Bùi Danh Chính khẽ run rẩy, lúc nhìn thấy ông cụ nhắc đến khi mẹ anh qua đời, anh càng không kềm chế nổi cảm giác buồn bã nặng nề trong lòng.
Hóa ra, mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng ba, còn anh, cũng luôn là đứa con trai được ba tin tưởng và xem trọng nhất.
Còn Bùi Duy, ông cụ viết lại nguyên nhân vì sao phân chia số tài sản này cho anh ta, biết rằng tính tình anh ta lỗ mãng, không biết cách đánh giá tình hình chung, bởi vậy ông cụ chỉ hy vọng anh ta có thể sống một đời nhẹ nhàng, không cần lo cơm ăn áo mặc là được chứ chẳng cần phải lắm tiền nhiều của, đối với anh ta, nếu có quá nhiều của cải nói không chừng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, mà lại là mối tai họa.
Còn cậu bé Hạo Trạch, ông cụ càng cảm thấy mình đã thiếu nợ cậu bé, và cũng nợ Đường Nhật Khanh, đây cũng là lý do vì sao ông lại chia tài sản cho bọn họ.
Sở dĩ chia tài sản như thế là vì ông cụ tự có suy nghĩ của riêng mình, ông cũng tỏ tường hơn bất kỳ ai khác.
Bùi Danh Chính hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, nghĩ đến những chuyện trước đây, xem ra anh đã hiểu lầm ba mình, hiểu lầm ba xem thường mình, hiểu lầm ba bị người ngoài lừa gạt, nhưng đến tận bây giờ anh mới nhận ra, thực chất ba mình mới là người sáng suốt nhất.
“Tổng giám đốc Bùi, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
Sau khi im lặng trong giây lát, Bùi Danh Chinh đanh giọng nói: “Công bố tờ di chúc này với giới truyền thông.”
Bản di chúc này sẽ là liều thuốc hiệu nghiệm nhất để bình định nhà họ Bùi.
Cứ coi như để thỏa mãn nỗi lòng của ba mình vậy, anh phải giữ vững gia nghiệp của nhà họ Bùi, không phải vì chính mình mà là vì cả gia đình.
“Dạ.” Trương Phó gật đầu, nhưng lại hơi do dự: “Tổng giám đốc Bùi, khi nãy tôi nghe mấy anh em nói anh muốn ở lại đây, cũng chưa ăn gì cả bèn dặn dò bọn họ mua ít cơm đến, anh xem xem có cần…”
Bùi Danh Chính liếc mắt nhìn hộp thức ăn nhanh trên ghế rồi nói: “Không cần đâu.”
Trương Phó khựng lại, rồi tiếp tục khuyên bảo: “Tổng giám đốc Bùi, tôi biết bây giờ anh không có tâm trạng ăn uống nhưng trước lúc cô Đường tỉnh dậy, anh không thể gục xuống được.”
Nghe anh ta nói thế, Bùi Danh Chính cảm thấy hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, giơ tay vỗ vỗ vai Trương Phó: “Tôi biết rồi, cậu đi làm việc của mình đi.”
Trương Phó gật đầu, quay người rời đi.
Bùi Danh Chính đi ngược vào phòng, cuối cùng vẫn cầm hộp thức ăn nhanh lên bắt đầu cho vào miệng.
Trương Phó nói đúng, hiện giờ Đường Nhật Khanh còn chưa tỉnh dậy, anh tuyệt đối không được ngã xuống, huống hồ chi nếu anh ngã xuống rồi, Trạch sẽ sao đây, nhà họ Bùi biết phải thế nào?
Cùng lúc đó, một chiếc xe sang trọng đậu trước nhà họ Bùi, Bùi Duy nhìn người đàn ông bên cạnh chằm chằm, gương mặt hết sức u ám.
“Ôn Thanh Triều, tôi nói cho anh biết, tôi chỉ muốn biết mẹ mình đang ở đâu mà thôi, còn những việc khác hoàn toàn không có gì quan trọng cả!”
Ôn Thanh Triều nghiêm túc nói: “Bởi thế, anh tính bỏ cuộc à? Khó khăn lắm chúng ta mới…”
“Tôi không quan tâm!” Bùi Duy tức giận trợn tròn mắt: “Nếu như mẹ tôi thật sự gặp chuyện bất trắc thì phải làm sao? Anh có từng nghĩ đến việc này chưa hả?”
Ôn Thanh Triều ngập ngừng giây lát, nụ cười mỉa mai thoáng gợn lên trong ánh mắt anh ta: “Xem ra tôi đã nhìn nhầm người rồi, anh có biết hay không, đây là khác biệt lớn nhất giữa anh và Bùi Danh Chính, đã định trước rằng anh sẽ không làm được việc lớn.”
Quả thật câu nói này đã đụng chạm đến chỗ đau của Bùi Duy, lửa giận bốc thẳng lên đầu anh ta, rồi vươn tay túm chặt cổ áo Ôn Thanh Triều: “anh nói cái gì?”
Nụ cười trên mặt Ôn Thanh Triều vẫn không nhạt đi chút nào, anh ta chậm rãi nói tiếp: “Tôi nói tôi nhìn nhầm người rồi.”
Bùi Duy cắn răng, nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm, một lát sau lại cười lạnh: “Anh nghĩ rằng tôi không biết anh làm vậy là vì mục đích gì sao? Anh giúp tôi cái nỗi gì? Anh đang lót đường cho tương lai mình thì có! Ôn Thanh Triều, kể từ bây giờ quan hệ hợp tác giữa chúng ta sẽ chấm dứt! Đến đây là chấm dứt!”
Nói dứt lời, anh ta bèn đẩy Ôn Thanh Triều ra, dứt khoát mở cửa xe đi xuống.
Thấy Bùi Duy muốn đi, ánh mắt Ôn Thanh Triều trở nên lạnh lùng thêm đôi chút, anh giơ tay chậm rãi vuốt thẳng cổ áo của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!