Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng CEO Của Tôi Full

CHƯƠNG 53: THẮNG THUA LÀ LẼ THƯỜNG TÌNH

Lục Bình Xuyên nghe được nội dung trong ghi âm, vẻ mặt từ sớm đã biến đổi, Bùi Danh Chính nhìn qua Đường Nhật Khanh, khẽ gật gật đầu với cô, Đường Nhật Khanh lập tức hiểu ý, kịp thời cất bút ghi âm đi.

Khóe môi anh cong thành một đường, không nhanh không chậm nâng mắt nhìn Lục Bình Xuyên phía đối diện: “Phó Thị trưởng, ngài nghe thấy cả rồi chứ?”

Lục Bình Xuyên giờ tay đập bàn, sắc mặt xanh mét rất khó coi: “Thằng nhãi ranh này, đúng là phá phách ngang ngược!”

Bùi Danh Chính cười khẽ, lẳng lặng đợi ông ta phát tiết xong, tiếp đó nâng ly rượu lên, cười cười lên tiếng: “Ngài cũng không cần quá giận dữ, suy cho cùng thì tanhg thua là chuyện thường tình của đời người mà, quãng đường trong tương lai hãy còn dài, phải không?”

Bùi Danh Chính trong lời có hàm ý, Lục Bình Xuyên đương nhiên nghe ra được.

Ông ta kiềm chế cảm xúc, gật gù với Bùi Danh Chính: “Cậu nói phải, tanhg thua là lẽ thường, chẳng qua chuyện khiến ta tức giận là Thanh Trì còn nhỏ chẳng biết điều gì cả, nếu như hiểu chuyện được bằng một nửa cậu, ta đã không lo lắng đến thế!”

Bùi Danh Chính cười cười giấu đi ánh mắt.

Lục Bình Xuyên nói đi nói lại nhiều như vậy, nhưng mà chẳng hề đả động gì tới mảnh đất kia, rất dễ nhận thấy, anh muốn lấp liếm, quả không hổ là chú của Lục Thanh Trì, kẻ tám lạng người nửa cân.

Bùi Danh Chính phút chốc trầm mặc, nhìn sau Lục Bình Xuyên, thẳng tanh nói: “Ngài chắc phải hiểu rất rõ, Bùi Thị chúng tôi vì hạng mục mở rộng Nam Hải, phân công vài người qua lại rồi, nhưng còn một mảnh đất từ đầu tới cuối vẫn chưa nắm được. Mảnh đất này, chính là mảnh đất trong lời của Cậu Lục, mà hiện giờ tanhg thua đã định, ngài nghĩ xem nếu Lúc thiếu cứ giữ khư khư mảnh đất ấy…”

Bùi Danh Chính không nói hết câu, cũng giữ lại cho Lục Bình Xuyên chút mặt mũi, miếng đất kia nói cho cùng, nếu như không phải Lục Bình Xuyên kiểm soát, khẳng định đã bị Bùi Thị bọn họ thu về từ lâu, nhưng anh khăng khăng nói rằng bị Lục Thanh Trì chiếm giữ, rõ ràng là tận lực giữ mặt mũi cho Lục Bình Xuyên.

Lúc này trong tay Bùi Danh Chính có ghi âm, có chứng cứ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại tố cáo, liền có thể gây ra rắc rồi lớn cho Lục Bình Xuyên, ông ta biết cái lợi và hại trong đó, cũng hiểu rằng thời điểm này không nhượng bộ không được rồi.

Lục Bình Xuyên cười hai tiếng, ung dung nhấc ly rượu lên: “Tổng giám đốc Bùi yên tâm, thằng nhóc Thanh Trì kia có quỵt nợ, chứ tôi chắc canh không ăn quỵt đâu, về chuyện miếng đất, tôi sẽ sắp xếp.”

“Vậy đành làm phiền Phó Thị trưởng rồi.” Bùi Danh Chính cong môi, cũng tiện thể nâng ly với ông ta.

Lục Bình Xuyên chỉ cần nhận thôi, đằng nào cũng quyết định xong mảnh đất ấy rồi.

Đường Nhật Khanh nghe thấy Lục Bình Xuyên nói ra câu này, tức thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Bùi Danh Chính cùng Lục Bình Xuyên vừa uống rượu vừa nói chuyện, bàn đến sự phát triển trong vài năm trở lại đây của thành phố Nam Hải, cả hai bàn luận đến là ăn ý.

“Một thành phố muốn phát triển cần đến sự thúc đẩy của đám thanh niên giỏi giang như cậu, có tư tưởng, có sắp xếp, có tài lực, không quá ba năm năm năm nữa, thì có thể kéo cả một thành phố một ngành nghề nổi lên. Tổng giám đốc Bùi, tôi rất tán thưởng cậu, cậu có thể đến phát triển thành phố Nam Hải chúng ta, ta rất hân hạnh!”

Lục Bình Xuyên nói đến độ xúc động lên, giơ ly hướng tới Bùi Danh Chính mời rượu.

“Thành phố có phát triển được hay không, quan trọng là những người lãnh đạo các ngài. Nếu như các ngài chỉ đạo tốt, có lòng bao dung, thì tự nhiên có thể dẫn dắt một thành phố hướng đến tương lai, cho nên đáng lẽ phải để những người như tôi kính ngài mới phải.”

Bùi Danh Chính nói rồi đứng thẳng dậy, giơ ly về phía Lục Bình Xuyên mời rượu.

Cái gọi là quá trình trò chuyện, trong mắt Đường Nhật Khanh chính là kiểu tâng bốc lẫn nhau, những lời này của Bùi Danh Chính, nâng Lục Bình Xuyên lên cao thật cao, ông ta muốn xuống cũng không xuống được.

Thế mà những lời kiểu này vẫn luôn khiến người người ưa chuộng, Lục Bình Xuyên cũng chả phải ngoại lệ, ông ta ha ha cười lớn hai tiếng, vui vẻ tiếp đãi Bùi Danh Chính: “Tổng giám đốc Bùi đề cao tôi quá, chúng ta ăn thôi, ăn thôi!”

Sau một màn tâng bốc lẫn nhau, bầu không khí linh hoạt rất nhiều so với vừa nãy, đồ ngọt, hoa quả cũng đã được bưng lên, bữa cơm gần đến lúc phải kết thúc.

Lục Bình Xuyên uống vào không ít, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.

“Tổng giám đốc Bùi à, buổi gặp hôm nay, chỉ hận gặp gỡ quá muộn, tôi cũng nhận ra, cậu là một thanh niên ưu tốt, có việc này tôi muốn nhờ cậu, không biết cậu có đồng ý giúp tôi không?”

“Phó Thị trưởng ngài cứ nói, có thể giúp được ngài là vinh hạnh của tôi.”

Lục Bình Xuyên trịnh trọng: “Không biết cậu định nán lại Nam Hải bao lâu?”

“Vẫn chưa quyết định, nếu mà bên công ty thúc giục quá thì có lẽ tôi sẽ về sớm một chút.”

“Ôi!” Lục Bình Xuyên thở dài, gục đầu xuống, cả nửa ngày không nói một câu.

Bùi Danh Chính thuận thế lên tiếng hỏi thăm: “Phó Thị trưởng có việc gì cần tôi giúp cứ việc nói, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình.”

“Là thế này, con gái tôi học ngành thương mại ở bên Anh, hiện đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, sau khi về nước vẫn chưa tìm được công việc, nó có khả năng như nào tôi cũng biết rõ, cũng không muốn giao phó cho mấy người quen biết trong giới thương nghiệp này, tôi muốn nó thực sự học được chút gì đó, suy đi nghĩ lại, chẳng có cách nào cả…”

Đường Nhật Khanh nghe Lục Bình Xuyên nói vậy, trực giác phụ nữ mách bảo, Lục Bình Xuyên muốn đem con gái mình giao phó cho Bùi Danh Chính!

Đúng như dự đoán, tiếp đó, Lục Bình Xuyên nhìn qua Bùi Danh Chính mở lời: “Tổng giám đốc Bùi, tôi thấy tuổi cậu cũng không lớn, xêm xêm với con gái tôi, sự nghiệp cậu lại thành công như vậy, không bằng cậu dắt con gái tôi theo, ít nhất để con bé hiểu biết chút tình huống cơ bản của công ty…”

Đáy mắt Bùi Danh Chính xẹt qua một tia lạnh lẽo, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Phó Thị trưởng, theo tôi được biết, cậu Lục chẳng phải là có công ty riêng sao, sao không để cô ấy đến công ty cậu ta học hỏi, họ cũng là chỗ thân thuộc, như thế chẳng phải tốt hơn sao?”

Lục Bình Xuyên vội vã xua tay, thở dài nói: “Không được không được! Cậu cũng gặp Thanh Trì rồi, chẳng điềm tĩnh tí nào, giao con gái cho nó tôi không yên tâm!”

“Tổng giám đốc Bùi, tôi cũng biết công việc cậu bận rộn, tôi đảm bảo sẽ không để con bé gây chuyện, để nó theo cậu học hỏi chút ít là được, dù chỉ làm một chân thư ký, trợ lý tôi cũng không để tâm, cậu thấy sao?”

Lục Bình Xuyên đã nói đến nước này, Bùi Danh Chính nếu còn từ chối nữa, thì có vẻ không hợp tình hợp lý.

Thế nhưng bất luận nói thế nào, chỉ cần anh chấp thuận thì lại là tự mua dây buộc mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận