61
Thẩm Minh Húc hoang mang, sao hiện tại lại biến thành anh bắt nạt Bạch Sướng rồi?
Rõ ràng chính Bạch Sướng mới là người rời đi một mình bỏ lại anh, sau đó còn chẳng nghe điện thoại mà trốn vào khách sạn ngủ.
Sau đó nữa thì đêm qua cũng chẳng thèm gọi cho anh lấy một cú điện thoại, chẳng quan tâm anh chút nào.
Anh bị Bạch Sướng làm tức chết rồi, sao bỗng dưng lại biến thành anh bắt nạt Bạch Sướng.
Thẩm Minh Húc cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga(1).
“Anh bắt nạt em lúc nào? Chẳng lẽ không phải em cả ngày chọc giận anh chắc?”
Bạch Sướng thấy Thẩm Minh Húc là phiền. Bây giờ cậu còn đang buồn ngủ, không muốn quan tâm Thẩm Minh Húc.
Vì vậy Bạch Sướng trở mình quay lưng về phía Thẩm Minh Húc.
62
Thẩm Minh Húc nhìn bóng lưng Bạch Sướng. Anh cảm thấy cậu Omega này càng ngày càng khó chiều!
Rõ ràng lúc mới gặp nhau thì ngoan như một chú mèo con với đôi mắt to tròn long lanh và sáng rỡ, càng chưa nói tới đẹp đến đâu.
Nhưng bây giờ đôi mắt xinh đẹp ấy lại chỉ biết lườm mình!
Thẩm Minh Húc thầm nghĩ, lúc nào mình cũng phải thái độ với Bạch Sướng một chút mới được.
Sau đó Thẩm Minh Húc liền ngủ, còn ngủ nhanh hơn cả Bạch Sướng.
Đồng thời ngủ say như heo chết.
Bạch Sướng còn chưa kịp ngủ đã nghe tiếng ngáy khe khẽ của Thẩm Minh Húc.
63
Lúc Thẩm Minh Húc tỉnh lại lần nữa đã gần trưa, bên cạnh anh đã trống không từ lâu.
Anh khởi động thân thể, nhìn quanh quất, chẳng thấy Bạch Sướng đâu.
Vì vậy xuống lầu, phát hiện Bạch Sướng đang bận bịu trong bếp.
“Trưa nay ăn gì vậy?” Thẩm Minh Húc bước tới.
“Anh ăn rắm ý. Em không nấu cơm cho anh đâu.” Bạch Sướng vừa thái rau vừa qua loa đáp lời Thẩm Minh Húc.
Thẩm Minh Húc nghe vậy liền không vui, “Một Omega như em sao lại nói năng thô lỗ thế này, anh ăn rắm thế nào được.”
“Anh trêu em em lại hung dữ với anh. Anh quả thật là Alpha đáng thương rất thế giới.”
Bạch Sướng bị Thẩm Minh Húc chọc cười nhưng chợt nhớ lại bức ảnh đêm qua, lòng lại chùng xuống.
Thẩm Minh Húc đợi mãi chẳng thấy Omega đáp lời. Anh bèn đến trước mặt Bạch Sướng.
“Sao không vui vậy? Anh đang đùa em nè.”
Bạch Sướng bơ.
64
Thẩm Minh Húc thấy Bạch Sướng tâm trạng không tốt thì chẳng dám trêu chọc cậu nữa. Vì vậy chỉ còn cách ngoan ngoãn đứng ở cửa phòng bếp xem cậu bận rộn.
Anh ngẫm nghĩ giây lát, dạo này tâm trạng Bạch Sướng không tốt, có phải tại mình hết không nhỉ?
Nhưng anh đâu có làm gì, đừng nói trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả một người bạn là Omega anh còn chẳng có.
Lát sau, Bạch Sướng nấu cơm xong.
Là bữa cơm cho hai người.
Sau đó, Thẩm Minh Húc tung ta tung tăng ngồi xuống bàn, quên tiệt mọi chuyện vừa nghĩ.
65
Lúc ăn cơm, Bạch Sướng chẳng nói một lời, Thẩm Minh Húc gắp cho cậu, cậu cũng chẳng động.
Thẩm Minh Húc vừa nhìn đã không vui, giận dỗi cũng có mức độ thôi chứ, không thể bỏ ăn được.
“Thức ăn này, ăn đi!”
“Em giận dỗi anh chuyện gì vậy hả? Bao lớn rồi còn dỗi bỏ cơm?”
Bạch Sướng lại bị Thẩm Minh Húc mắng. Lần này Omega dứt khoát đập đũa bỏ đi.
Thẩm Minh Húc thấy Bạch Sướng muốn đi liền vội đứng dậy nắm tay cậu, “Em đi đâu?”
“Dù sao em cũng phải cho anh biết tại sao em giận chứ?”
Bạch Sướng mở ảnh trong điện thoại, “Anh có thể tự dọn dẹp mớ hỗn độn của mình đừng để em thấy được không hả?”
“Tôm cá tanh hôi gì cũng tìm đến em, không biết còn tưởng em là mợ chủ nhà họ Thẩm thật rồi đấy.”
“Thẩm Minh Húc, anh làm loạn bên ngoài em mặc kệ anh nhưng anh đừng để mớ hỗn độn này ảnh hưởng đến em.”
____________________
Thẩm Minh Húc: Vợ tui… Thật … Thật là dữ… (chảy máu mũi)
(1) Oan Đậu Nga: Là một câu chuyện kể về nỗi oan khuất của nàng Đậu Nga. Nàng bị cha bán cho một bà goá là Thái Bà làm con dâu nuôi từ bé. Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa đầy hai năm thì cậu con trai nhà họ Thái bệnh mất nên chỉ còn nàng và Thái Bà nương tựa vào nhau. Thấy hai người thân cô thế cô nên Trương Lư Nhi và cha là Trương Lão Nhi đã đến ở lì lại đó và ép Thái Bà lấy Trương Lão Nhi, ép Đậu Nga lấy Trương Lư Nhi. Thái Bà đành phải chịu, còn Đậu Nga cương quyết từ chối, thậm chí còn chửi Trương Lư Nhi thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức nên đã nghĩ cách trả thù. Hắn bỏ thuốc độc vào cháo Đậu Nga nấu cho Thái Bà hòng giết chết Thái Bà rồi ép buộc Đậu Nga nhưng hôm ấy Thái Bà cảm thấy buồn nôn nên không ăn và chuyển cho Trương Lão Nhi. Trương Lão Nhi bị độc chết.
Trương Lư Nhi đổ tội cho Đậu Nga, áp giải nàng lên quan phủ Sở Châu. Tri phủ là một tên tham quan, hắn nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi nên đã đánh đập Đậu Nga dã man, ép nàng nhận tội. Nhưng nàng nhất định không chịu nhận. Hắn biết Đậu Nga hiếu thuận với Thái Bà nên đánh đập Thái Bà trước mặt nàng. Cuối cùng vì thương Thái Bà, Đậu Nga đành chịu nỗi oan mà nhận tội.
Tên tri phủ khép nàng vào tội chết, đưa ra pháp trường xử tử. Trước khi bị hành hình, nàng đã phát ra ba lời thề chắc như đinh đóng cột: 1.Nếu tôi bị oan, thì “đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia”; 2. Nếu tôi bị oan, thì “sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi”; 3. Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì “từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”. Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng 6, vùng Sở Châu đại hạn 3 năm.