Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Dâu Phương Nam Của Ông Chủ Nhỏ Đông Bắc

Ngâm trong bể hơn mười phút mà Bạch Chỉ tưởng như bản thân sắp bị nấu chín tới nơi, da thịt ửng hồng hết cả lên. Triệu Bắc Hành bèn dẫn cậu đến phòng tắm hơi. Trong phòng có đặt chậu than, Triệu Bắc Hành vừa vào đã dội một gáo nước lên, hơi nóng lập tức tỏa ra khiến Bạch Chỉ thấy hầm hập đến mức khó thở.


“Lại đây ngồi, xông xong đi chà lưng thì ghét bẩn mau trôi lắm.”


Bạch Chỉ đang định bảo trên người cậu làm gì có ghét bẩn đâu, ai ngờ mới quẹt lên cánh tay một xíu mà đã có mảng ghét rơi ra. Hai người ngồi rất gần nhau, sau khi hơi nóng tản dần ra tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng.


Triệu Bắc Hành lia mắt nhìn thứ giữa chân Bạch Chỉ: “Từ bé cậu đã không có lông chỗ đó hả?”


“Dạ?” Bạch Chỉ nương theo ánh mắt anh nhìn xuống, hai tay lập tức che chắn chỗ đó lại: “Vâng… Trời sinh em vốn ít lông rồi.”


Thôi xong, bên dưới của cậu lại sắp ngỏng đầu dậy nữa rồi.


“Cậu nhìn anh này.” Người anh em của Triệu Bắc Hành tự hào lắc lư.


Có vẻ như cánh đàn ông đều rất thích ganh đua về phương diện này. Ví như khi còn bé thì hay so xem đứa nào đi tiểu xa hơn, lớn hơn chút lại so xem đứa nào phát triển dữ dằn hơn, đến tuổi trưởng thành thì chuyển sang so xem ai có thời gian kéo dài lâu hơn. Từ bé Triệu Bắc Hành đã luôn là anh đại trong đám con nít, trừ việc đi học đạt hạng nhất ra thì cái gì anh cũng đứng đầu được hết.


Bạch Chỉ nào dám ngó qua nhìn thứ kia, cậu sắp không kiềm chế được rồi đây này!


Phòng tắm hơi xuất hiện thêm vài người, có lẽ bọn họ thấy nhiệt độ vẫn chưa đủ nóng nên tiếp tục dội nước lên chậu than. Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, vội nhéo đùi bản thân một cái cho tỉnh táo, hai mắt cậu ứa cả lệ.


“Đi chà lưng nào, lát anh dẫn cậu lên lầu giác hơi xem Nhị nhân chuyển.”


*Nhị nhân chuyển là một loại hình nghệ thuật dựa trên các điệu ca dân gian ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc.


Nhân viên chà lưng là một ông chú mặc quần đùi đã ngoài năm mươi, da nhăn nheo sạm màu, trên đầu đeo mũ chống thấm.


“Chà bằng sữa hay muối đây?”


“Tôi chà muối, cậu ấy chà bằng sữa đi.” Triệu Bắc Hành nằm úp dang hai chân trên chiếc giường bọc da.


Bạch Chỉ đấu tranh tư tưởng hồi lâu cuối cùng cũng cam chịu nằm ụp lên giường. Nhân viên cũng không để tâm lắm bởi họ đã chà lưng cho rất nhiều người, có trường hợp nào mà chưa từng gặp đâu.


Sau khi đổ túi sữa bò nguyên chất vào bình thủy điện, nhân viên đổ thêm nước nóng vào.


Lần đầu tiên được chà lưng, Bạch Chỉ tưởng như da lưng cậu bị cà rách luôn rồi.


“Á… Đau quá!”


Triệu Bắc Hành đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy bảo: “Anh nhẹ tay chút, da cậu ấy mềm đừng chà mạnh quá.”


“Rồi, nhẹ thì nhẹ, chà thế này được chưa?”


Bạch Chỉ khẽ gật đầu, tấm khăn thô ráp chà trên tấm lưng nõn nà của cậu tạo thành những vật màu đỏ. Triệu Bắc Hành nằm nghiêng đầu cứ thế nhìn Bạch Chỉ không dời mắt, anh vô thức nuốt nước miếng.


“Xoay người lại nào.” Đôi bên cùng trở mình, Bạch Chỉ đau đến mức nghiến răng nhắm nghiền cả mắt.


Triệu Bắc Hành thì ngược lại, anh vốn quen với lực độ chà xát như thế này. Nhân viên chà lưng cho Triệu Bắc Hành là một thanh niên choai choai, cậu ta trêu đùa: “Anh trai nóng trong người dữ ha!”


Triệu Bắc Hành cũng không lấy gì làm ngại, cứ để tồng ngồng như thế rồi đáp: “Chưa vợ nên không có chỗ dập lửa ấy mà.”


Bạch Chỉ nghe thế bèn mở mắt dòm sang: “Úi!”


“Sao thế, làm đau cậu à?” Nhân viên chà lưng hỏi.


“Không có không có.”


To… to quá à! Cũng phải ngang ngửa mấy anh giai Âu Mỹ, thoạt nhìn thôi mà mông Bạch Chỉ đã thấy đau đau rồi.


Á chết, người anh em bên dưới lại sắp nhỏng đầu. Mai mốt không đi tắm kiểu này nữa đâu, như bị hành xác ấy!


Chà sạch cơ thể với sữa xong, Bạch Chỉ thấy nhoi nhói như lột bớt một lớp da, nhưng đúng là cảm giác cả người khỏe hẳn ra. Cả hai quấn khăn tắm ngang eo đi lên lầu. Trên lầu là phòng nghỉ với các dịch vụ đi kèm như mát xa chân, mát xa toàn thân, giác hơi, cạo gió,… Nhân viên phục vụ xong sẽ ghi số thẻ của khách vào để tính gộp vào lúc thanh toán.


Trước sảnh phòng là một sân khấu nhỏ, trên đó có một nam một nữ đang diễn Nhị nhân chuyển. Nói là diễn nhưng cũng chỉ toàn hát mấy câu trêu đùa bậy bạ.


Triệu Bắc Hành chọn dịch vụ giác hơi. Mấy năm trước anh nằm ngủ ở chỗ không được thoải mái, vai nhiễm lạnh nên bị viêm cơ, sau cứ mỗi lần đến đây anh đều giác hơi. Triệu Bắc Hành cố ý chọn dịch vụ cạo gió cho Bạch Chỉ, cứ nghĩ đến việc làn da trắng như tuyết của cậu xuất hiện mấy vết cào đo đỏ là anh lại thấy sung sướng trong lòng.


Thông thường tắm xong nhiều người sẽ lên lầu nằm ngủ nên giường đơn đã kín gần hết, cả phòng chỉ còn một chiếc giường đôi nằm trong góc. Hai người lên đó nằm rồi gọi nhân viên tới. Bạch Chỉ chống cằm nhìn Triệu Bắc Hành bị giác hơi, lúc nhấc ống giác lên anh đau đến nhếch cả mép.


Thấy Bạch Chỉ đang cười giễu mình, Triệu Bắc Hành thầm nghĩ: Cứ ở đó cười đi rồi một lát có đứa nằm khóc à nha.


Gỡ hết ống giác hơi xuống, nhân viên lấy khăn tắm phủ lên người Triệu Bắc Hành trong mười lắm phút rồi bắt đầu cạo gió cho Bạch Chỉ. Hồi nhỏ lúc bị cảm cậu cũng từng được mẹ cạo gió ở lưng rồi, rất chi là nhẹ nhàng không hề thấy đau đớn nên Bạch Chỉ nghĩ lần này cũng vậy.


Ai mà ngờ nhân viên thoa tinh dầu lên người cậu xong, cạo một phát làm Bạch Chỉ choáng váng cả đầu óc.


“Á!!!” Đau chết đi được!


Triệu Bắc Hành đấm tay lên giường cười như điên: “Ráng nhịn đừng có la.”


Nhân viên cũng cười bảo: “Không đau đến vậy đâu, cậu ráng nhịn chút là được.”


Bạch Chỉ đau đến chảy cả nước mắt, cậu lắc đầu nguầy nguậy: “Không được đâu không được đâu, đau quá à.”


“Thế để tôi làm nhẹ chút.” Nhân viên thử cạo phần cổ cậu.


“Ứm~” Bạch Chỉ lạc cả giọng.


Triệu Bắc Hành không cười nổi nữa… Má nó chứ, anh “cứng” rồi!


Nhân viên nói quả không sai, một lúc sau Bạch Chỉ cũng không thấy đau nữa, từng vệt đỏ rực như màu máu xuất hiện trên lưng cậ.


“Coi bộ sức khỏe người anh em này kém nhể, dạ dày có vấn đề đúng không?”


Bạch Chỉ gật đầu, cũng do trước đây cậu thường xuyên bỏ bữa sáng, trưa thì đặt đồ giao tới công ty, tối nếu không có Trần Hạo ở nhà lại ăn qua loa cho có nên mới thành ra như vậy. Có lần cậu đau dạ dày đến mức tưởng như chết đi sống lại nên gọi điện nhờ Trần Hạo mua thuốc cho, ấy thế mà hắn ta bảo bận họp rồi cúp máy ngang. Báo hại Bạch Chỉ sau đó buộc phải tự đến bệnh viện vì cơn đau đã quá sức chịu đựng.


“Thận cậu cũng không được tốt lắm đâu.” Nhân viên vừa cạo gió vừa nói.


Bạch Chỉ giận! Chẳng có thằng đàn ông nào thích bị người ta bảo là thận yếu cả! Cậu khỏe, vô cùng khỏe luôn, bảy đêm một lần cũng không hề hấn gì!


Triệu Bắc Hành thôi không nhìn Bạch Chỉ nữa, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới. Giờ là tám giờ tối, phải như mọi hôm thì anh đã đi ngủ mất rồi. Nhân viên cuối cùng cũng cạo gió cho Bạch Chỉ xong, anh ta nhấn lưng cậu hai lần sau đó phủ khăn tắm lên, ghi lại số thẻ của hai người rồi rời đi.


Bạch Chỉ khoan khoái thở ra một hơi, vươn tay đẩy người bên cạnh.


“Hửm? Cạo xong rồi à?” Triệu Bắc Hành dụi mắt ngồi dậy, “Nghỉ ngơi chút rồi về, đâu đưa anh xem người ta cạo cậu ra làm sao?”


Nói xong anh nhấc khăn tắm trên lưng Bạch Chỉ xuống rồi xoa xoa. Bàn tay to rộng mang theo hơi ấm khiến cậu nhạy cảm rùng mình trong thoáng chốc.


“Cạo cũng mạnh tay thật.” Yết hầu Triệu Bắc Hành run run, anh ấn ngón tay lên những vệt đỏ hồng trên da Bạch Chỉ, “Đau không?”


“Dạ không.”


“Dậy, đi thay quần áo nào.”


Cả hai cùng xuống phòng thay đồ dưới lầu rồi trả lại thẻ, tổng cộng hết hai trăm mười tệ. Triệu Bắc Hành móc ví tiền bên trong áo ra trả.


Vừa ra khỏi cửa Bạch Chỉ đã hắt xì liên tục vì hơi lạnh ập đến. Triệu Bắc Hành sợ cậu bị cảm nên vội kéo Bạch Chỉ lên xe ngồi. Lúc về đến nhà đã là hơn chín giờ, Triệu Bắc Hành kiểm tra kho hàng xong xuôi bèn khóa chặt cửa nẻo rồi về phòng nằm lăn ra ngủ.


Bạch Chỉ vừa ngửi mùi sữa bò thơm phưng phức trên người vì nằm lăn lộn trong chăn.


Áuuuuuuuuuuu sướng quá đi mất hôm nay được thấy cúc cu của anh Hành rồi!


Tâm can nhộn nhạo Bạch Chỉ truy cập vào một trang web phim “hành động” nước ngoài tìm phim xem. Cậu lướt một hồi vẫn chẳng tìm được phim nào ưng ý, cái thì người nằm trên quá xấu, cái thì người nằm dưới rên quá dở.


Quả nhiên được xem tận mắt hàng cực phẩm rồi thì đâm ra kén cá chọn canh.


Bạch Chỉ quăng điện thoại qua một bên than thở: “Số mị khổ quá mà.”


Hôm sau, lần đầu tiên Triệu Bắc Hành dậy muộn hơn bình thường. Lúc Nhị Lương Tử lên lầu gọi anh vẫn còn đang nằm ngủ thẳng cẳng trên giường chưa hề tỉnh.


“Lão đại, ba giờ rưỡi rồi mà anh còn chưa dậy điều phối hàng sao?”


Triệu Bắc Hành nhíu mày mở mắt ra: “Mấy giờ rồi?”


“Ba rưỡi ạ.”


Anh lập tức ngồi bật dậy mặc quần áo vào. Nhị Lương Tử trông thấy dấu giác hơi bèn hỏi: “Hôm qua anh đi tắm gội hả?”


“Ừa.” Triệu Bắc Hành chỉ mất một phút đã mặc đồ xong, anh châm điếu thuốc ngậm trên môi rồi đi xuống lầu.


“Không gọi kế toán Bạch dậy sao anh?” Nhị Lương Tử lẽo đẽo theo sau đuôi.


“Để cậu ấy ngủ thêm tí đi, không cần gấp.”


“Sao hai người đi tắm gội mà không báo em với?” Nhị Lương Tử tỏ vẻ không vui.


Triệu Bắc Hành dừng chân hỏi lại: “Vì sao không gọi chả lẽ chú mày không động não ra được hả?”


Nhớ lại chuyện cũ Nhị Lương Tử tái mặt ngay tắp lự. Lần ấy đi tắm gội, thừa lúc Triệu Bắc Hành ngủ quên cả bọn gọi gái làng chơi tới.


Đám Nhị Lương Tử rặt một lũ trẻ ranh to xác, bồ bịch chưa có nên cũng bức bối trong lòng. Mấy người kia bị Nhị Lương Tử hùng hồn dụ dỗ nên hăng máu theo, cả bọn dẫn gái đi thuê khách sạn. Ai có ngờ vừa tụt quần xuống lại gặp ngay công an truy bắt mại dâm, kết quả là bị túm lên phường.


Trong cả bọn chỉ có mỗi Thịnh Tử là người trưởng thành, mấy chú công an vừa dọa bỏ tù một tí là Nhị Lương Tử đã suýt tè ra quần. Ngồi tù chẳng khác nào có vết nhơ cả đời, lỡ mà anh Thịnh đi tù thật thì lỗi do nó mà ra!


Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận