Editor: Đờ
Quý Nghiêu đang ôm Dương Hạ vuốt ve.
Trong lòng người thiếu niên dịu dàng, không nhịn được mà đặt những nụ hôn vụn vặt lên khóe mắt đuôi mày Dương Hạ.
Nhưng chỉ chốc lát, hai má y đã trúng hai bạt tai.
Dương Hạ cảm thấy hổ thẹn, buồn bực cực kỳ, trải qua một trận khiến mình mềm yếu, vô lực kia, một cái tát giáng xuống mạnh mẽ khiến hai má của Quý Nghiêu dính mất dấu ngón tay.
Dương Hạ không nhìn y, đứng dậy mặc quần áo lên, mặt mày lạnh lùng.
Quý Nghiêu giờ tay sờ sờ mặt, nhìn chằm chằm vào Dương Hạ, ánh mắt hung ác, nham hiểm, lại hơi buồn bực.
Y cười âm u: "Đốc công để cả nguyên mùi tanh tưởi, dâm đãng này ra ngoài à?"
Lưng Dương Hạ cứng đờ, Quý Nghiêu nói tiếp: "Đốc công cần gì phải tỏ vẻ trinh tiết liệt phụ như thế, chẳng nhẽ lúc nãy ngươi không sướng hay sao?"
Y nhìn chằm chằm vào đôi chân dài thon thả của Dương Hạ, da trắng thịt mềm còn loang lổ vết ấn cắn.
Quý Nghiêu liếm liếm môi.
Dương Hạ quay lại, nhìn Quý Nghiêu từ trên cao xuống, ánh mắt khinh miệt: "Quý Nghiêu, ngươi có biết ánh mắt ngươi nhìn ta là thế nào không?"
"Vẫn y như ba năm trước đây, vẫn đáng thương như thế, như một con chó hoang đầu đường xó chợ, trong mắt toàn là sự cầu xin người ta thương hại."
Dương Hạ nói giọng vàng ngọc, ấm áp dịu dàng, nhả chữ rõ ràng nhưng lời nói thì toàn là sự âm độc.
Quý Nghiêu nhìn hắn, không đáp.
Dương Hạ vuốt ve vết hằn trên cổ tay, thằng ranh này không biết nặng nhẹ, ghì chặt đến mức để lại vết bầm tím, càng giãy dụa, dấu vết càng rõ ràng hơn.
Hắn nói: "Ta đồng ý cho ngươi làm càn trên thân thể ta là để thỏa mãn cho dục vọng đáng thương của ngươi thôi.
Ngươi cũng phải biết một vừa hai phải, nếu được đằng chân lân đằng đầu thì đừng có trách ta không khách khí."
Quý Nghiêu lập tức mỉm cười.
Y ngồi dậy, đáp: "Công công chỉ thỏa mãn ta thật sao?"
Y nói: "Ngươi không muốn chút nào sao?"
Ánh mắt sắc bén của y dừng ở nửa người dưới của Dương Hạ, rồi lại di chuyển lên gương mặt lạnh lùng kia.
Dáng vẻ người thiếu niên lười nhác, đôi chân dài nổi bật, dương v*t mềm nhũn đang ngủ đông nhưng kích thước vẫn khá là khả quan.
Dương Hạ mắt đối mắt với y, ánh mắt nóng bỏng, ma xui quỷ khiến thế nào lại liếc qua thứ kia của Quý Nghiêu, trong lòng run lên.
Tịnh thân từ nhỏ khiến hắn có một khao khát bí ẩn với thứ mà người đàn ông tầm thường nào cũng có kia.
Càng khao khát lại càng cố chấp, đại để là hoạn quan nào cũng có cảm xúc khó nói với sinh thực khí nam.
Cho dù là Dương Hạ không thừa nhận nhưng trong lòng hắn cũng có một chút si mê với dương v*t của Quý Nghiêu.
Vật kia nóng bỏng, mạnh mẽ, khi tỉnh giấc thì ngông nghênh như một con trăn thịt, bừng bừng sức sống.
Cho dù là Quý Nghiêu dùng vật kia ma sát chân hắn hay lỗ tiểu thì hắn đều vô cùng xấu hổ, đều có một chút khoái cảm vặn vẹo.
Dương Hạ khoát tay, lạnh lùng nói: "Ta là hoạn quan, làm gì có ham muốn, làm gì có khoái cảm."
Quý Nghiêu nhếch môi, nói: "Công công, nói dối thì cũng không lừa mình.
Thích là thích, sướng là sướng, chỉ có hai ta thôi làm gì phải che che giấu giấu.
Huống chi, có thể làm cho công công sung sướng thì ta cũng vui lây."
Dương Hạ dừng một chút.
Hai ánh mắt chạm nhau, Quý Nghiêu đứng lên, đi đến trước mặt Dương Hạ, giọng trầm thấp nhưng ngả ngớn, từ từ nói: "Thật ra công công nói cũng đúng, ta là chó hoang vô chủ, ta không cần ai cả, ta chỉ muốn công công nhìn ta, thương ta."
"Ngươi mà không nhìn, không thương thì ta buộc ngươi nhìn, buộc người xem."
Y giơ tay vuốt ve hai má Dương Hạ, hạ giọng mềm đi, dỗ dành hắn, nói một cách tình cảm: "Chỉ cần công công cho ta thứ ta muốn thì trăng sao trên trời ta cũng hái xuống cho công công."
Dương Hạ hừ một tiếng, nhìn Quý Nghiêu, nơi mềm mại nhất trong tim như bị nắm lấy.
Hắn vờ như không hiểu, cười nói: "Ta cần trăng sao của ngươi làm gì?"
Quý Nghiêu mỉm cười.
Dương Hạ nói: "Quý Nghiêu, ngươi thích ta đấy nhỉ?"
Hắn đang hỏi Quý Nghiêu nhưng ngữ điệu lại khẳng định.
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, cười nói: "Ta thích ngươi, mãi mãi thích ngươi."
Ánh mắt Dương Hạ lóe sáng, nói: "Ta mà muốn mạng của ngươi thì sao?"
Quý Nghiêu nghĩ một lúc, thành khẩn đáp: "Ta sẽ giết ngươi trước, sau đó đến bên cạnh ngươi.".