Giờ này cũng hết chuyến bay, Tang Vô Yên nhanh chóng tới nhà ga cao tốc, lúc ấy trời đã tối, chỉ còn một chuyến tời thành A. Xe chạy lúc mười một giờ mấy, sáng mai là tới nơi.
Xe cũng không phải xe nhà nước. Trên đường đi không ở cửa sổ, còn có rất nhiều người hút thuốc, trong xe vừa oi bức vừa đầy khí mịt mù.
Tang Vô Yên hoàn toàn không có tâm trạng để ý, chính là trong lòng cầu nguyện, tới nhanh một chút.
Tô Niệm Khâm nằm trên giường bệnh.
Ngày thường ít khi phơi nắng bây giờ mặt càng thêm trắng bệt. Lông mi anh nhíu chặt, giống như đang nằm mơ, ngón tay gắt gao nắm chặt khăn chải giường. Hô hấp đều đều, lâu lâu lại thở gấp, thuốc làm cho anh ngủ rất say.
Trong phòng bệnh rất lạnh, Dư Tiểu Lộ tiến vào đắp chăn cho anh. Cô nghĩ: Chỉ mong ngày mai trước khi anh tỉnh, Tang Vô Yên có thể xuất hiện, nếu không ai có thể cản anh. Hai ngày không ăn không uống không ngủ, một người khỏe mạnh cũng chịu không nổi, hoàn toàn muốn tự sát mà.
Dư Tiểu Lộ nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại lầu 3 phòng bệnh vô khuẩn.
Từ thủy tinh trong suốt của phòng bệnh, Dư Vi Lan nắm chặt tay Tô Hoài Sam. Chỗ này còn có một người không muốn sống nữa, Dư Tiểu Lộ nghĩ.
Cô gõ cửa.
Dư Vi Lan quay đầu, Dư Tiểu Lộ cầm bình giữ ấm vào.
Dư Vi Lan mới đi ra phòng bệnh.
“Em hầm cháo.” Dư Tiểu Lộ nói, muốn Vi Lan ăn một chút.
“Tiểu Lộ, chị không muốn ông ấy chết.”
“Ông ấy là ân nhân của Dư gia chúng ta, ai cũng không muốn ông ấy chết.”
“Không. Chị chưa từng nghĩ như vậy.”
Dư Tiểu Lộ kinh ngạc,“ Chị?”
“Lúc ba muốn chị gả cho ông ấy.”
“Vì em, chị chịu khổ rồi.” Mặt Dư Tiểu Lộ cúi thấp.
“Chị từng nói với em chưa, trước kia chị từng thích qua cậu bé.”
“Em còn nhớ.”
“Đứa bé kia nhỏ hơn chị mấy tuổi, anh lúc ấy vừa mới mất đi mẹ vạn phần bất lực, chị rất muốn giúp anh. Vì từ thương tiếc biến thành cảm giác thích.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!