Chương 38: Tháp Đen
Beta: Hana
"Hôm nay cho anh mở mang tầm mắt, xem ông đây đánh nhau hấp dẫn thế nào"
-
"Cuối cùng cũng tỉnh."
Diệp Tiễu mở to mắt, nghe thấy một giọng nói giống hệt như trong ác mộng.
Hắn quay đầu qua, tiến sĩ đang rũ mắt nhìn hắn chăm chú. Dây xích trên chân theo động tác của hắn mà leng keng vang dội, nhận ra năng lực của mình đã bị hạn chế toàn bộ, Diệp Tiễu nhắm mắt lại bình phục cảm xúc, vô số hình ảnh vụn vặt chảy mạnh vào đầu____
Từng vũng máu lớn bên trong dinh thự Bạch Lộc, tiếng đau khổ van cầu, người quỳ dưới đất dập đầu xin tha mạng. Hắn nhớ tới mình nắm theo đầu người xông vào sảnh nhỏ, thậm chí còn động thủ với Từ Dĩ Niên....
Đôi mắt Diệp Tiễu càng lúc càng mở to, cuối cùng không thể chịu nổi, quỳ rạp trên mặt đất phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Như ngại chưa đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, tiến sĩ cúi người xuống, ngập tràn ý cười nói với hắn: "Đoán xem, cậu đã gϊếŧ bao nhiêu người?"
Không đợi hắn ta nói ra số người, người đang quỳ dưới đất ngẩng phắt đầu lên nắm lấy cổ tay hắn. Mu bàn tay Diệp Tiễu nổi gân xanh, giọng nói không tự chủ được run run: "Từ Dĩ Niên thế nào rồi?"
"Cậu nói bạn tốt của cậu hả?" Tiến sĩ cố ý dừng lại, "Bị chính tay cậu gϊếŧ chết rồi."
"....Nói dối." Diệp Tiễu nhìn hắn chằm chằm, không bỏ qua chút biến hoá nào trên mặt hắn, "Cậu ấy chưa chết."
Tiến sĩ lấy điện thoại ra, mở một đoạn video trong đó lên.
Là đoạn băng thu hình ở dinh thự Bạch Lộc.
Diệp Tiễu giật lấy điện thoại, trông thấy ngọn lửa màu đen bao phủ khắp người mình, theo từng bước hắn tới gần, ngọn lửa không rõ màu sắc xông thẳng về phía Từ Dĩ Niên___Lửa mạnh nổ tung dấy lên một luồng khí kinh người, thân thể Từ Dĩ Niên bị xé nát đến chia năm xẻ bảy.
Cạch một tiếng, điện thoại rơi xuống đất.
"Không thể nào...." Diệp Tiễu lẩm bẩm nói, "Tôi không gϊếŧ được cậu ấy, cậu ấy có thể né tránh."
"Phong Khôi giữ chân cậu ta, cậu không nhìn thấy sao?"
"...Không thể, không phải như vậy, người chết không phải cậu ấy....Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?!"
Hai mắt hắn đỏ hoe, liều mạng đánh về phía tiến sĩ, hắn ta nhẹ nhàng linh hoạt lui về từng bước, bởi vì Diệp Tiễu điên cuồng giãy giụa mà dây xích vang lên không ngừng, hắn bị giam tại chỗ không thể nào bước tới, chỉ có thể sụp đổ chất vấn: "Tại sao lại khiến tôi gϊếŧ cậu ấy! Anh gϊếŧ tôi đi! Đáng lẽ phải gϊếŧ tôi từ năm năm trước mới đúng....!" Nói xong lời cuối, Diệp Tiễu bắt đầu nôn mửa từng cơn.
Hắn chưa ăn gì mà hôn mê một ngày một đêm, bây giờ chẳng nôn ra được, chỉ có thể quỳ rạp trên đất liên tục nôn khan, tiến sĩ trái lại còn cười ra tiếng: "Thay vì truy vấn tôi, cậu nên tự hỏi mình thì hơn. Tôi chỉ thoáng kích động cậu có một tí, thế mà cậu lại gϊếŧ nhiều người như vậy....Cậu đang ghen tỵ nhỉ, ghen tỵ bọn họ có thể làm người bình thường. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng tháo kính áp tròng xuống, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy mình không thể dung nhập."
"....Gϊếŧ tôi đi." Diệp Tiễu run rẩy cả người.
"Tại sao không nói cho Từ Dĩ Niên biết thân phận của cậu? Lo sợ cậu ta biết sẽ cách xa cậu sao? Cậu thật tệ quá đi mất." Tiến sĩ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, bàn tay trắng đến mức gần như trong suốt nâng mặt Diệp Tiễu lên. Chẳng hề giống với lời nói độc ác, gương mặt tiến sĩ vô cùng đẹp, đôi mắt cong cong như vầng trăng nhỏ, "Vĩnh viễn chỉ dám sử dụng một loại năng lực, sợ hãi bản thân khác biệt với số đông. Tôi cho cậu năng lực lớn mạnh như vậy, cậu lại chỉ muốn che che giấu giấu, giống như con chuột chui nhủi sống qua cả đời."
Thấy Diệp Tiễu thất hồn lạc phách, cánh tay tiến sĩ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai hắn.
Hắn ta là Tuyết yêu, nhiệt độ cơ thể vốn thấp hơn hầu hết những loại yêu quái khác. Người thường chạm vào tứ chi hắn sẽ hệt như vừa tiếp xúc với một khối băng, Diệp Tiễu lại chẳng nhúc nhích, chết lặng mặc cho hắn ôm.
"Bọn họ cảm thấy cậu là quái vật, nhưng tôi thì không. Cậu là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi."
"Tôi vẫn luôn chờ cậu trở về."
"Cậu gϊếŧ nhiều người như vậy, cục trừ yêu đã không thể dung thứ cho cậu nữa rồi." Hắn hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn không rời mắt đồng tử tím sẫm của Diệp Tiễu.
"Cứ vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi đi."
-
"Đi lên đằng trước." Quản giáo khua gậy baton, liên tục xua đám tù nhân đi, thỉnh thoảng có tên không nghe lời nổi lên xung đột với quản giáo, sau khi nhắc nhở không có hiệu quả, lòng bàn tay một quản giáo trong đó hoá thành chất lỏng sôi ùng ục như dung nham nóng chảy, tát một phát lên mặt tên tù nhân.
Nửa khuôn mặt của kẻ nọ nhanh chóng tan chảy, hắn bụm mặt điên cuồng lăn lộn trên đất. Toàn bộ quản giáo của Tháp Đen đều là yêu tộc, cảnh tượng thế này cũng chẳng có gì kì lạ, quản giáo đánh người đạp tên tù nhân một cước: "Ở đây không có ai đưa cậu đến phòng y tế đâu, không muốn chết thì tự mình bò lên___Tất cả đi lên phía trước cho tôi! Còn gây rắc rối nữa kết cục của mấy người chính là cậu ta đó!"
Đám tù nhân mới này căn bản đều là yêu tộc, cho dù đã vào Tháp Đen vẫn không biết an phận, thấy quản giáo dùng thủ đoạn cứng rắn, hàng ngũ ồn ào không yên bấy giờ mới dần ổn định trở lại.
Từ Dĩ Niên mặc đồng phục tù nhân, cúi đầu đi trong đám yêu quái, Hạ Tử Hành theo phía sau cậu, đứng cách cậu hai tên tù nhân, ở cuối hàng, Thần Nhiên vừa đi vừa không một tiếng động quan sát bốn phía
Thời điểm đơn xin làm nhiệm vụ được thông qua, ba người đều cực kì kinh ngạc.
Vài ngày trước, tổng cục trừ yêu ban hành một đợt nhiệm vụ mới, trong số những nhiệm vụ yêu cầu độ khó cao liên quan đến Tháp Đen và dinh thự Bạch Lộc, chỉ có một cái ở mức độ hai sao___Lẻn vào Tháp Đen, tận lực thu thập tình hình thực tế trong đây, cung cấp thêm thông tin cho các hành động tiếp theo càng nhiều càng tốt.
Bị ngăn trở bởi hai giới phân chia quyền lực quản lý, cục trừ yêu không thể tiến hành điều tra Tháp Đen dưới tình thế không có bất kì chứng cứ gì, chỉ có thể dùng cách âm thầm điều tra. Nhiệm vụ cấp hai sao thuộc về phạm trù những trừ yêu sư đã thông qua đánh giá tốt nghiệp có thể xin tham dự, vì vậy vừa nhìn thấy thông báo được ban hành lúc hừng đông, Từ Dĩ Niên về nhà suy sụp mất mấy ngày lập tức phấn chấn tinh thần nửa đêm nửa hôm ngồi bật dậy, giữa "Mối nguy hiểm tiềm tàng" và "Tìm Diệp Tiễu hỏi cho rõ ràng", cậu không chút do dự chọn thẳng cái sau.
Cậu gửi thông báo nhiệm vụ vào nhóm, cùng lúc gọi vang tên Hạ Tử Hành: [ Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng bị anh Hạ Nghiễn đánh gãy chân chưa? ]
Hạ Tử Hành gửi một loạt icon đẫm nước mắt: [ Xông lênnnnnnnn! Nhận nhiệm vụ thôi!" ]
Từ Dĩ Niên: [ Thần Nhiên đâu? Đến làm việc đi, tôi với Hạ Tử Hành đều không biết viết đơn xin nhận nhiệm vụ. ]
Thần Nhiên: [ ....Hai cậu là heo hả? ]
Thần Nhiên: [ Đợi tí, tôi viết đơn xin cho cả nhóm.]
Mặc dù ngồi trong nhóm thảo luận đến hai ba giờ sáng, lúc Thần Nhiên nộp đơn lên, trong lòng bọn họ thật ra vẫn không dám chắc.
Sau chuyện ở dinh thự Bạch Lộc, nhiệm vụ liên quan tới Tháp Đen trực tiếp bị liệt thẳng vào cấp cao nhất, chỉ có cái này là cấp hai sao. Mà vượt ra khỏi dự đoán, bọn họ nhận được nhiệm vụ một cách vô cùng thuận lợi
"Có thể bởi vì đây là nhiệm vụ điều tra duy nhất không dính dáng tới mấy thứ trọng tâm." Thần Nhiên nói.
"Quan tâm nó làm gì, tiếp nhận được là được rồi." Từ Dĩ Niên quan tâm thứ khác hơn, "Chúng ta vào Tháp Đen kiểu gì thế?"
"Cục trừ yêu làm giả thân phận cho chúng ta, chúng ta đóng giả thành ba tên tội phạm trà trộn vào."
Hạ Tử Hành chậm nửa nhịp mới ý thức được: "....Phải ngồi tù hả?"
"4988." Quản giáo gọi số hiệu của Từ Dĩ Niên, "Phòng giam của cậu ở đây."
Từ Dĩ Niên đang định đi vào, quản giáo dùng gậy baton cản đường cậu Từ Dĩ Niên ngẩng đầu, quản giáo nhếch miệng cười, "Nhân loại, chuyện lạ nha, phạm tội gì?"
Từ Dĩ Niên nghĩ nghĩ, nhận ra mình đã quên hành vi phạm tội trên hồ sơ ra tận đâu đẩu đầu đâu rồi: "Không nhớ rõ."
Quản giáo nhìn cậu thêm mấy lần, cuối cùng châm biếm một câu: "Cút đi."
Từ Dĩ Niên ngoan ngoãn cút vào phòng giam của mình, vị trí của cậu ở tầng 49, Thần Nhiên với Hạ Tử Hành cũng chia cùng một tầng với cậu, coi như vận may không tồi. Cấu trúc của Tháp Đen đúng là kỳ diệu, cả toà ngục giam có hình chóp nhọn, tổng cộng 200 tầng. Gần như Từ Dĩ Niên vừa tiến vào phòng, phía sau lập tức truyền đến tiếng khoá cửa nặng nề.
Cậu nâng mắt nhìn quanh chỗ ở tạm thời mới một vòng.
Phòng giam này không lớn, chỉ đủ đặt hai cái giường và một cái bàn gỗ, nhà vệ sinh được xây trong góc. Có một người đang ngồi trên giường, thanh niên đưa lưng về phía cậu vén áo tù lên, trên người đầy vết bầm xanh xanh tím tím.
"Bạn tù mới? Bôi thuốc giúp tôi đi." Người nọ không quay đầu lại, tiện tay ném lọ thuốc mỡ qua. Từ Dĩ Niên vững vàng tiếp được, cậu đi lên phía trước, phát hiện trên lưng đối phương chủ yếu là vết roi, còn có vết cắn và vết nhéo, thậm chí có cả vết phỏng do đầu lọc thuốc lá để lại.
Từ Dĩ Niên nặn thuốc, chậm rãi bôi lên lưng người này. Thuốc chạm vào da khiến thanh niên đau đớn khó nhịn than một tiếng, Từ Dĩ Niên nhịn không được hỏi: "Sao lại thế này?"
"Có thể làm sao? Đương nhiên là bị đè, mấy tầng cao này đều là biếи ŧɦái."
Thanh niên vừa nói vừa quay đầu qua, thấy rõ dáng vẻ Từ Dĩ Niên, hắn ngây ra một hồi, thốt lên: "Sao cậu lại...."
Nói được một nửa, trong mắt thanh niên xẹt qua gì đó, lời chưa nói hết im bặt lại, vô cùng tự nhiên nói: "Dáng vẻ cậu còn rất dễ nhìn."
Từ Dĩ Niên cũng đang quan sát hắn, thanh niên nhìn qua khoảng 25 26 tuổi, dung mạo mỹ lệ, đôi mắt quyến rũ như hồ ly, khoé môi sưng đỏ hơi cong lên: "Coi như cậu bôi thuốc giúp tôi, nhắc nhở cậu một chuyện."
"Tù nhân của Tháp Đen cùng ăn cơm ở tầng 100, người mới tới hôm nay sẽ bị tất cả mọi chú ý. Nếu có tù nhân ngồi trên bàn dài nói chuyện với cậu, cậu tuyệt đối đừng xung đột với bọn họ."
Như lời thanh niên nói, đến giờ cơm tối, tất cả tù nhân cùng tập trung đến tầng 100.
Trong Tháp Đen gần như không thể nhìn thấy màu sắc khác, trần nhà và mặt sàn tầng 100 cùng lát bằng gạch màu đen, ngọn đèn hắt xuống toả ra ánh sáng áp lực lạnh buốt. Tiết trời dần trở nên nóng bức, theo đám tù nhân nối đuôi nhau mà đến, mùi mồ hôi và thức ăn trộn lẫn vào nhau, ngay cả gió đêm ngoài cửa sổ cũng không thổi bay đi được.
Quản giáo dẫn theo người mới đi lên phía trước, đám tù nhân ngồi trên bàn nhỏ ngẩng đầu lên quan sát bọn họ. Mấy cái bàn nhỏ này đặt cực kì sát nhau, bàn nối tiếp bàn khó lắm cũng chỉ đủ cho một người đi qua, trên đó đặt vài món ăn đơn giản. Ánh mắt của phần lớn những tù nhân cũ cũng không có ý tốt gì, hệt như đang dò xét đám cừu non vô tri dốt nát.
"Ngồi xuống đây." Quản giáo ra lệnh.
Từ Dĩ Niên ngồi xuống một cái bàn nhỏ trong đó. Trên mấy bàn dài cách chỗ này không xa, hai ba tên tù nhân ngồi trước bàn, khu vực đó không chỉ rộng rãi, đồ ăn trên bàn rõ ràng cũng phong phú hơn nhiều. Cậu cảm thấy kì lạ, cho nên nhìn sang bên đó thêm vài lần.
Cùng trong lúc này, một tên tù nhân trong đấy cũng ngước lên nhìn cậu.
Đồng tử mắt và màu tóc của tù nhân đều mang màu xám, dáng người cường tráng rắn chắc, giữa hai lông mày toát ra đầy vẻ tà khí. Hắn nói gì đó với người bên cạnh, không chút e đe chỉ trỏ vào Từ Dĩ Niên.
Có hai tên tù nhân từ một bàn khác đứng lên đi đến trước mặt Từ Dĩ Niên. Một người trong đó trực tiếp vươn tay, ném thẳng đồ ăn của cậu xuống đất, vài giọt canh bắn tung toé lên đùi Từ Dĩ Niên. Tù nhân cười cười với cậu: "Anh Kiêu nói anh ấy mời cậu ăn cơm."
Xung quanh phát ra mấy tiếng xì xào nói nhỏ, quản giáo ngoảnh mặt làm ngơ như chẳng có gì bất thường. Từ Dĩ Niên liếc mắt nhìn, tù nhân tóc xám trắng trợn đánh giá cậu, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu*, Từ Dĩ Niên san bằng toàn bộ mấy câu thô tục đang ầm ầm chạy qua não, hít sâu một cái đứng lên.
*Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu: Không có quyền lực và cơ hội như người khác thì không thể không cúi đầu chịu thua.
"Ngồi bên này." Giang Kiêu ra hiệu cậu ngồi xuống bên cạnh mình.
Vẻ mặt Từ Dĩ Niên khó coi, làm bộ không nghe thấy ngồi xuống đối diện hắn. Giang Kiêu hơi nhướng mày, tên tù nhân dẫn Từ Dĩ Niên qua nắm cổ áo cậu, mạnh mẽ kéo cậu lên khỏi chỗ cậu vừa ngồi, đẩy cậu sang vị trí bên cạnh Giang Kiêu.
Đầu ngón tay Từ Dĩ Niên chợt loé ánh điện, rất nhanh lại tắt đi. Cậu quay đầu nhìn diện mạo tên tù nhân, cho đến khi chắc chắn hắn hoá thành tro cậu cũng nhận ra.
Chờ đấy.
Chờ ông đây tìm được Diệp Tiễu, chuyện đầu tiên ông làm chính là bóp chết ba người.
Cậu không rên một tiếng cắm đầu ngồi xuống vị trí mới. Động tác của tên tù nhân túm áo cậu vừa nãy hơi thô lỗ, cần cổ trắng như tuyết rất nhanh đã phiếm ra một vết hằn đỏ ửng.
Tầm mắt Giang Kiêu dừng trên mặt cậu: "Sau này cậu ngồi cùng một bàn với tôi."
Mọi người xung quanh cùng đổ dồn tầm mắt về đây, hai tên tù nhân dẫn cậu đến cười hì hì. Dù cậu không muốn rước lấy phiền phức cũng giả vờ không nổi nữa, Từ Dĩ Niên cứng rắn hỏi: "Tại sao? Tôi với anh quen thân lắm hả?"
"Còn có thể là vì sao, bởi vì cậu xinh đẹp chứ sao."
Vừa dứt lời, đám tù nhân ở bàn khác phát ra một trận cười to. Thấy cậu vẫn không chịu nhúc nhích, Giang Kiêu nhất thời nổi hứng, tùy tiện gắp một món trên bàn: "Đến đây, há miệng ra."
Mặt Từ Dĩ Niên không cảm xúc, đồ ăn đưa tới bên miệng cũng không nhúc nhích, Giang Kiêu quăng đũa cạch một tiếng, cười lạnh nói: "Không thích ăn cơm phải không? Vậy thì ăn cái khác. Không há miệng cũng không việc gì, chỗ khác có thể mở ra là được."
Đôi đũa Giang Kiêu quăng xuống bàn bắn ra, vừa khéo đập vào mặt Từ Dĩ Niên. Sợi dây vẫn luôn căng chặt trong đầu Từ Dĩ Niên không chịu nổi gánh nặng đứt phựt một tiếng.
Cậu liếm liếm môi, đột nhiên mở miệng: "Chó cho anh ăn cái gì, anh cũng sẽ ăn à?"
Không chờ cho Giang Kiêu phản ứng, giữa ngón tay Từ Dĩ Niên bùng lên luồng điện mãnh liệt, cậu đấm một cú vào mặt Giang Kiêu: "Đồ ngu, hôm nay cho anh mở rộng tầm mắt___"
"Xem ông đây đánh nhau hấp dẫn thế nào."
Tác giả có lời muốn nói: Hoa khôi trường xông lênnnnnnn