Chương 79: Sống Lại
"Muốn lấy đồ nhà anh, em phải gọi anh là gì chứ?"
-
Sau khi vào đêm, yêu tộc dạo chơi không chỉ giảm đi mà còn tăng lên. Các phố lớn ngõ nhỏ quanh Cảng Tự Do đèn đuốc sáng trưng, dây hoa phát quang có thể thấy được ở khắp mọi nơi.
Đường phố cách đó không xa rộn ràng tiếng người, mùi hương thức ăn thoang thoảng bay đến. Những khu vực khác nhau ở Cảng Tự Do sẽ tương ứng với những mùa khác nhau, trên đường đi, nhiệt độ không khí liên tục giảm xuống, càng đi lên phía trước, bông tuyết bay trên không trung ngày càng dày đặc, trận tuyết lớn rơi từ bầu trời hệt như lông vũ, bị giẫm lên sẽ ngưng thành một lớp băng mờ.
Từ Dĩ Niên nhìn quanh một vòng, kéo Úc Hòe vào một quán bar. Nữ yêu đứng ở cửa thấy thế bước lại đây, bởi vì là ngày mở cửa, trên mặt cô vẽ thuốc màu xanh đỏ rực rỡ, nữ yêu tươi cười nói: "Hai vị thôi phải không?"
Từ Dĩ Niên gật đầu, nữ yêu để ý thấy cậu vào cùng với Úc Hòe, hơi giật mình một lát, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn: "Mời sang bên này, chúng tôi có vị trí gần cửa sổ."
Từ Dĩ Niên theo cô vào trong, thấy vài con Mèo yêu nhỏ đang nằm nhoài trên đèn chùm, mèo sợ lạnh, sẽ vô thức dùng yêu lực điều hòa nhiệt độ xung quanh, cả quán bar nhờ cũng chúng nó mà ấm áp như xuân.
Khác với bảng hiệu trông hơi thô kệch bên ngoài, trong nhà trang hoàng cổ điển tinh tế, bàn ghế tủ rượu cũng có tông màu nâu vàng. Có lẽ bởi vì là ngày tết, trên mỗi bàn đều đặt một bó hoa lớn. Nơi đây không chỉ cung cấp đủ loại đồ uống cồn, còn có cả các món ăn chính.
Trong quán bar gần như không còn chỗ ngồi, Từ Dĩ Niên vòng qua bức bình phong, bất ngờ thấy một người quen đang ngồi cạnh tường.
Hoa Hành Cảnh ngồi đối diện với một nữ yêu lạ mặt, hai người nói chuyện đến vui vẻ. Nữ yêu tóc xoăn đen dài, khóe mắt đuôi mày đều theo mang vẻ yêu dị quyến rũ, cực kì hấp dẫn ánh nhìn.
Từ Dĩ Niên kéo kéo Úc Hòe, len lén nói: "Không phải anh ta mới đến Cảng Tự Do từ hôm qua hả, quen biết khi nào thế?"
Úc Hòe nhìn lướt qua, không buồn để ý: "Chắc là mới hôm nay."
"Thật á?" Từ Dĩ Niên lại nhìn sang. Không biết Hoa Hành Cảnh nói gì, nữ yêu bị chọc bật cười, ánh mắt nhìn hắn tỏa sáng lấp lánh.
Từ Dĩ Niên cảm thán: "Nhìn qua đâu có giống mới vừa quen."
Vừa nói xong, Hoa Hành Cảnh nâng mắt nhìn sang, cười tủm tỉm vẫy tay với bọn họ.
Nữ yêu dẫn đường đưa bọn họ đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, chọn đồ uống xong, tay Từ Dĩ Niên chống cằm, muốn nói gì đó nhìn Úc Hòe phía đối diện, bỗng nhiên phía xa vang lên tiếng pháo hoa nổ tung màn trời.
"12 giờ, bắn pháo hoa!" Bên cạnh truyền đến tiếng reo hò, yêu quái xung quanh nối tiếp nhau đứng lên. Đến nữ yêu dẫn bọn họ vào cũng bỏ cả công việc, chạy ra ngoài quán bar.
"Đi, xem náo nhiệt đi." Từ Dĩ Niên dạt dào hứng thú, kéo Úc Hòe đứng lên, chạy theo đoàn người cùng ra đường phố. Tuyết rơi lất phất từ trên đỉnh đầu, không khí xung quanh vô cùng rộn rã.
Con đường này gần bờ biển, có thể trông thấy đốm lửa lăn tăn trên mặt biển phía xa, dần dần, điểm sáng ấy càng ngày càng lớn, như là bầy cá phát sáng đồng loạt nhảy lên không trung____Nương theo thủy triều dâng cao, hàng nghìn đốm sáng cùng xuyên qua mặt biển, chỉ trong thoáng chốc đã thắp sáng toàn bộ bờ biển!
Những đốm sáng này càng bay càng cao, kéo ra thật dài, tựa như cái đuôi của ngôi sao chổi, dải sáng chi chít đan xen vào nhau, như là sóng lớn rực rỡ đánh về bờ biển, khi bay đến nơi cao nhất, dải sáng lần lượt phát nổ, pháo hoa đủ mọi sắc màu nở rộ dưới màn trời khuya, đến cả trăng sao cũng trở nên ảm đạm phai màu.
Lần đầu Từ Dĩ Niên được thấy pháo hoa lộng lẫy nhiều màu như vậy, cậu nhìn quanh Cảng Tự Do, ánh mắt lướt qua từng tòa kiến trúc cao lớn huy hoàng, đèn trang trí ngày tết rực rỡ màu sắc, các cửa hàng đủ mọi kiểu dáng, cuối cùng nghiêng đầu, nhìn về phía ma tộc đứng bên cạnh mình.
Vầng sáng lấp lánh rơi vào trong mắt Úc Hòe, đôi mắt màu tím long lanh rạng rỡ. Giữa tiếng vui cười của đám yêu quái, Từ Dĩ Niên nhịn không được chọc chọc anh: "Sao em luôn cảm thấy ngày mở cửa của Cảng Tự Do giống như hội chùa ở thế giới con người thế nhở? Còn có cả khách sạn với cửa hàng nữa....Yêu tộc bây giờ cũng xã hội hóa vậy á?"
Trong ấn tượng của Từ Dĩ Niên, phần lớn yêu tộc thường không quan tâm đến chuyện vặt vãnh, cậu từng đi qua những thành phố yêu tộc còn nguyên thủy đẫm máu hơn, thực hiện trọn vẹn nguyên tắc sức mạnh là tối cao. So ra, Cảng Tự Do tuy rằng rực rỡ huyền diệu, quy hoạch lại gần với xã hội con người nhất.
Úc Hòe đối diện với ánh mắt tò mò của Từ Dĩ Niên, như là muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ hơi liếc mắt, qua loa thấp giọng nói: "....Lâu ngày rồi cứ vậy thôi."
"Thật ra trước đây Cảng Tự Do không phải thế này." Một giọng nữ dịu dàng chen vào, Từ Dĩ Niên quay đầu, thấy Tạ Kì Hàn đi bên cạnh Nam Chi, bên cạnh bọn họ còn có vài yêu quái, cùng mỉm cười chào hỏi Úc Hòe.
"Hi, lão đại." Tạ Kì Hàn cà lơ phất phơ vò tóc, chỉ vào quán bar bên đường đối diện, "Bọn tôi đang uống rượu bên đó."
Một yêu quái trong đây tiếp tục chủ đề vừa rồi, có vẻ tên này đã uống không ít, hai má đỏ bừng, vẻ mặt cũng vui vẻ hớn hở: "Có điều cũng phải nói, Cảng Tự Do của trước đây đúng thật không giống bây giờ lắm. Đừng nói khách sạn, tới cả chỗ mua sắm đàng hoàng cũng không có mà....Đến tận khi Tuyên phu nhân còn ở đây vẫn chỉ có vài sạp hàng rong, trước đây nhắc tới Cảng Tự Do, phản ứng đầu tiên của mọi người luôn là đấu trường."
Yêu quái bên cạnh sờ cắm, chợt bừng tỉnh: "Ừ nhỉ, là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi?"
Nam Chi đúng lúc tiếp lời: "Từ sau khi ông chủ tiếp quản, dần trở nên ngày càng giống xã hội con người hơn, chắc là....bị ai đó ảnh hưởng chăng?"
Cô nói đến sau, cười nháy mắt với Từ Dĩ Niên. Từ Dĩ Niên ngạc nhiên chốc lát, chợt hiểu được thì ra vừa rồi Úc Hòe phản ứng ngập ngừng là đang ngượng ngùng: có lẽ bởi vì cậu, Cảng Tự Do dưới tay Úc Hòe dần rút đi tính lỏng lẻo của một thành phố yêu tộc, ngày càng tràn ngập hương vị thế giới con người.
Hiểu rõ nguyên nhân, Từ Dĩ Niên vui vẻ kéo Úc Hòe, hai mắt long lanh sáng ngời nhìn anh. Úc Hòe thấy cậu vui như thế, vốn muốn nói gì đó lại ngừng hết ở cổ họng, cuối cùng không tự nhiên lắm nói: "Thì nói chung là vậy."
Lần này Nam Chi lại không giúp Úc Hòe một tay, mà còn cười nói: "Có điều mọi người ai cũng rất thích, thế giới con người có lực hấp dẫn lắm. Phải không? Ông chủ."
Lúc nói đến ba chữ lực hấp dẫn, cô cố ý thả chậm tốc độ nói, như đang ám chỉ gì đó.
"Nhìn không ra đó, kế hoạch cũng sâu sắc thế." Giọng Hoa Hành Cảnh bỗng nhiên truyền đến, không biết hắn xuất hiện bên cạnh Úc Hòe khi nào, trêu một câu: "Có phải nên gọi một tiếng si tình không?"
Liên tục bị Nam Chi với Hoa Hành Cảnh tấn công, Úc Hòe hiếm thấy không nói nên lời, Từ Dĩ Niên khó có dịp thấy anh thua cuộc, không nhịn được phụ họa theo: "Ông chủ Úc, sao lại không nói gì?"
Úc Hòe không ngờ cậu can đảm như vậy, còn có thể nối gót bọn họ chòng ghẹo mình, đang định hỏi Từ Dĩ Niên đứng về phía ai, nam sinh lại cười nắm chặt tay anh.
Sau khi pháo hoa cháy hết, cuộc sống hoan lạc ở Cảng Tự Do vẫn còn tiếp diễn. Lúc về lại lâu đài, thời gian đã gần một giờ. Từ Dĩ Niên uống vài ly rượu trái cây độ cồn thấp ở quán bar, người hơi choáng váng, cậu miễn cưỡng rửa mặt xong, đang chuẩn bị lên giường ngủ, trong lúc vô tình liếc thấy hộp trang sức nhung đen trên tủ đầu giường, tầm mắt bất giác khựng lại.
Trong cái hộp này hình như là....
Lần cuối cùng nhìn thấy nó là ở lễ tốt nghiệp, bởi vì hiểu lầm tướng mệnh, cậu với Úc Hòe tan rã trong không vui, trực tiếp trả trâm cài áo kim cương tím trong hộp về tay Úc Hòe.
Nghĩ đến đây, Từ Dĩ Niên thấy hơi tiếc. Cậu biết trâm cài áo này là chìa khóa có thể tùy ý ra vào Cảng Tự Do, trong truyền thống của ma tộc, gia chủ ký kế ước với Cảng Tự Do, người vợ sẽ giữ chìa khóa. Lúc ấy Úc Hòe đưa cho cậu, có lẽ đã nghiêm túc cân nhắc qua rồi.
Từ Dĩ Niên không khỏi vươn tay, đầu ngón tay mới vừa chạm đến vỏ hộp, một bàn tay khớp xương thon dài giữ hộp lại, cầm đi dưới mí mắt Từ Dĩ Niên.
"Sờ cái gì đó?" Úc Hòe vừa tắm xong, trên tóc còn vương theo hơi nước, nét mặt anh mang ý cười, rõ ràng là đang trêu Từ Dĩ Niên.
Úc Hòe chỉ choàng mỗi cái áo tắm, lúc nói chuyện với Từ Dĩ Niên hơi cúi người. Từ góc độ của cậu, gần như nhìn thấy hết nửa người trên của Úc Hòe, đường cong bắp thịt yêu tộc đẹp đẽ rắn chắc, đứng dưới ánh đèn sáng càng thêm rung động ánh nhìn.
Ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh, Từ Dĩ Niên khẽ nuốt nước bọt, vờ tự nhiên nói: "Không phải anh nên đưa cái này...cho em hả?"
Dù ngoài mặt không biến sắc, lúc cậu nói chuyện cũng bất giác khựng lại. Úc Hòe lập tức nhịn không được, bật cười một tiếng, Từ Dĩ Niên ảo não trong lòng, dứt khoát duỗi tay giành lấy.
Mà tốc độ của Úc Hòe còn nhanh hơn Từ Dĩ Niên. Anh lui về sau một bước, ngón cái thuận thế đẩy mở nắp hộp, trên mặt nhung đen thẳm, trâm cài áo hình lâu đài khúc xạ lên ánh sáng chói mắt, thấy tầm mắt Từ Dĩ Niên bất giác bị thu hút, Úc Hòe lắc lắc hộp trang sức, như trêu mèo nói:
"Muốn lấy đồ nhà anh, em phải gọi anh là gì chứ?"
Từ Dĩ Niên nhìn anh một lúc lâu, cánh môi hơi mấp máy, lại không nói được câu nào. Úc Hòe còn tấn công thêm, giọng vừa chậm vừa nhẹ, trắng trợn chòng ghẹo cậu: "Nói chuyện đi, Niên Niên. Câm rồi à?"
Từ Dĩ Niên trợn mắt liếc anh một cái, bên tai đỏ bừng. Cậu hơi giật môi, ngay lúc Úc Hòe cho là cậu muốn mở miệng gọi, đầu ngón tay Từ Dĩ Niên bỗng nhiên bùng lên ánh điện.
Dòng điện xanh tím để lại tàn ảnh giữa không trung, trong nháy mắt sắp chạm tới trâm cài áo, Từ Dĩ Niên chợt cảm thấy sống lưng tê rần, sức lực toàn thân mềm hết cả xuống, người mềm nhũn ngã thẳng xuống giường. Cậu thoáng trông thấy linh thể lơ lửng bên cạnh Úc Hòe, thứ đó đang ló đầu ra từ sau lưng anh, nghiêng đầu nhìn cậu.
Mẹ nó chứ....
Tài nghệ không bằng người, Từ Dĩ Niên chỉ có thể bất động nằm yên trên giường, rầu rĩ hỏi: "Năng lực này sẽ duy trì bao lâu?"
"Không lâu."
Úc Hòe đặt hộp trang sức sang một bên, duỗi tay vuốt ve gương mặt cậu. Tay chân Từ Dĩ Niên mềm muốn chết, chỉ có thể mặc anh hành động, cậu có thể cảm nhận được rõ ngón tay lạnh lẽo của Úc Hòe dán lên da mình, chậm rãi cởϊ qυầи áo cậu.
Lúc anh nhẹ nhàng cắn cổ cậu, sức lực đã biến mất của Từ Dĩ Niên dần dần trở lại, không chờ cậu phản ứng, Úc Hòe cúi đầu hôn môi cậu, Từ Dĩ Niên bị hôn đến đầu óc rối mù, có thứ gì đó bị bỏ vào trong tay cậu.
Từ Dĩ Niên rũ mắt, thấy hộp trang sức trống rỗng bên giường, và cả màu tím lấp lánh giữa kẽ tay mình.
....
....
Trong cơn mơ màng, ngón chân Từ Dĩ Niên không tự chủ được cuộn lại, cánh tay trắng nõn đung đưa giữa không trung, ngay sau đó, đôi tay ấy đặt lên bờ vai rộng lớn mạnh mẽ của yêu tộc.
Cậu nhịn không được ôm chặt Úc Hòe, ghé vào tai anh nói gì đó.
Nghe thấy hai chữ này, trong mắt Úc Hòe hiện lên ý cười không thể giấu được, anh nhìn gương mắt đỏ ửng của Từ Dĩ Niên, đưa tay ôm cậu vào lòng.
-
Ánh mặt trời nóng cháy đổ xuống từ nơi cao, bao phủ cả Cảng Tự Do. Qua trận hoan lạc tối qua, cánh hoa và dải lụa màu rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Một tuần tra viên chạy nhanh vào bóng râm mà mặt trời không chiếu tới, hắn nhìn quanh hết lần này tới lần khác, lại vẫn không tìm được bóng dáng trong con ngõ rắc rối phức tạp vừa rồi, hắn hơi do dự, mở bùa truyền tin ra.
Giữa buổi dạo chơi hôm qua, Úc Hòe âm thầm truyền xuống một mệnh lệnh kì lạ: Bí mật tìm kiếm khắp thành phố những người có diện mạo tương tự anh, yêu tộc có đôi mắt màu tím.
Đội tuần tra nhận được nhiệm vụ tuy rằng cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh.
Bùa truyền tin liên tục kết nối với các thiết bị đầu cuối khác, tuần tra viên lập tức nói: "Vùng ngoại ô phía bắc xuất hiện một mục tiêu khả nghi, xin____"
Giọng hắn nói chuyện mang theo nhịp thở nặng nề bởi vì chạy nhanh, giây tiếp theo lại bỗng im bặt.
Bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng hắn trốn trong một nơi bí mật gần đó, năm ngón tay đâm thẳng vào trái tim tuần tra viên dần rút ra, máu nóng chảy xuống từ đầu ngón tay kẻ ấy, động tác hắn rút tay ra cực kì thong thả, cứ như đang hưởng thụ quá trình này.
Cơ thể tuần tra viên trẻ tuổi nhanh chóng lạnh đi, trên trán còn mang theo vết hằn vì khẽ nhíu mày, phù thông tin kết thành trước khi chết không ngừng phát ra tiếng: "Này? Còn ở đó không?....Cậu nói gì cơ?"
Người nọ vẩy vết máu dính trên ngón tay, ngẩng đầu nhìn lâu đài huy hoàng trên vách núi đen cách đó không xa.
Kẻ ấy như nghĩ tới gì đó, cúi đầu bật cười một tiếng, đôi mắt màu tím sẫm dưới lớp mặt nạ xẹt qua vẻ quỷ dị khó lường.
Cùng lúc đó, xác của tuần tra viên thế mà nhanh chóng tan chảy, da thịt chôn vùi thành bụi ngay trong không khí, chỉ còn lại khung xương lơ lửng đường văn xanh biếc.
Đường văn màu sắc kì lạ tỏa ra ánh sáng lấp lánh, chạy từ đầu lâu đến xương ngón tay và mu bàn chân, toàn thân chằng chịt hoa văn xanh lá dày như mạng nhện.
Ken két, cồm cộp____
Trong tiếng hoạt động của khớp xương, bộ xương khô vân xanh lại đứng lên lần nữa.