“Đến rửa chân mà còn không làm được thì sống còn có ích gì chứ!”
Ba!
Một cái tát chói tai vang lên, ngay sau đó, Chu Long đang ôm lấy mặt đã bị mẹ vợ đuổi ra khỏi nhà.
“Quỳ ở ngoài đó cho tôi!”
Mẹ vợ Vương Hiểu Lệ tức giận trừng mắt nhìn Chu Long một cái rồi đóng sầm cửa lại.
Chu Long đứng yên tại chỗ, cúi đầu thật lâu, sau đó lặng lẽ quỳ lên hai vết lõm đã in dấu trên sàn nhà từ trước.
Trong lòng anh thở dài, những ngày tháng sống khó khăn ở nhà họ Mã này, đến khi nào thì mới kết thúc?
Năm năm trước, chồng của Vương Hiểu Lệ là Mã Chí Thành đã cứu Chu Long khỏi căn bệnh hiểm nghèo, trước khi chết, ông ấy đã nắm lấy tay Chu Long và cầu xin anh đến ở rể tại gia đình nhà họ Mã và chăm sóc con gái Mã Bình Bình.
Vào lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều phản đối chuyện này, đặc biệt là Vương Hiểu Lệ và Mã Bình Bình, nói thế nào cũng không đồng ý.
Nhưng dưới sự kiên quyết của Mã Chí Thành, chuyện này cuối cùng cũng đã được thực hiện.
Chính vì vậy mà Chu Long mới ở rể tại nhà họ Mã, bắt đầu cuộc sống báo đáp lại ân tình lúc trước.
Năm năm qua, anh làm trâu làm ngựa, hết lòng chăm sóc cô nhi quả phụ nhà họ Mã, nhưng cho dù anh cố gắng đến đâu thì vợ và mẹ vợ cũng không bao giờ cho anh một sắc mặt tốt.
Mỗi khi nghĩ đến Mã Chí Thành đã qua đời, Vương Hiểu Lệ và Mã Bình Bình đều cho rằng chính Chu Long đã hại chết ông ấy.
Nếu không phải vì nghĩ rằng mạng sống hiện tại của anh chính là do Mã Chí Thành cho thì Chu Long sớm đã không thể chịu nổi nữa rồi.
Quỳ một lúc, vì quá mệt nên mí mắt của Chu Long đã bắt đầu đánh nhau, kiên trì được một lát, sau đó anh liền ngủ thiếp đi.
Anh không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ có cảm giác như một khoảng thời gian rất dài đã trôi qua.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vang lên từ xa đang đến gần.
Chu Long tỉnh lại theo phản xạ có điều kiện, anh nhanh chóng chấn chỉnh lại tư thế quỳ nghiêm túc.
Nhưng vẫn muộn một bước.
Trước khi anh kịp trở lại vị trí, Vương Hiểu Lệ đã mở cửa phòng ra rồi.
"Tốt lắm, mày còn dám ngủ sao!"
Vương Hiểu Lệ nhìn Chu Long đầy vẻ căm hận, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, nhưng ngay sau đó lập tức biến thành oán giận: “Đồ sát nhân, mày dựa vào cái gì mà được ngủ, mày trả lại chồng cho tao!”
Sau năm năm, Vương Hiểu Lệ vì nhớ nhung mà tinh thần xảy ra một ít vấn đề, mỗi khi nghĩ đến Mã Chí Thành đã khuất, bà ấy sẽ nổi điên lên, đánh đập và mắng chửi Chu Long.
Chu Long không dám trốn, chỉ dám đưa tay lên che đầu mặc cho bà ấy đẩy, anh ngã ngồi xuống đất mấy lần liền, suýt chút nữa thì ngã nhào.
Vương Hiểu Lệ đột nhiên bật khóc: “Mã Chí Thành, anh trở về đi, tại sao anh lại để cho mẹ con em ở lại một mình, tại sao anh lại cứu cái đồ vô dụng này… Hu hu hu.”
Chu Long mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.
“Mẹ, mẹ ngủ đi.”
Một bóng dáng xinh đẹp trong bộ đồ ngủ bước đến bên cạnh cửa, đó chính là người vợ trên danh nghĩa của Chu Long, Mã Bình Bình.
Cô dìu mẹ vợ đi vào nhà, một lúc sau mới đưa mắt nhìn sang Chu Long, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng: “Anh cũng vào nhà ngủ đi.”
Chu Long im lặng gật đầu, nhưng anh không đi theo cô vào phòng ngủ, mà là đi đến bên cạnh chiếc giường sắt ở trong phòng để đồ rồi nằm lên.
Kể từ khi ở rể nhà họ Mã, anh đã ngủ ở đây bất kể mùa hè nắng nóng hay mùa đông giá rét.
Vừa nằm lên giường, cơn mệt mỏi bỗng ập đến, Chu Long nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, vừa đến sáu giờ, Chu Long đã tỉnh dậy như thường lệ.
Sau năm năm thức dậy sớm mỗi ngày đã hình thành đồng hồ sinh học cho anh, Chu Long nhanh chóng rời khỏi giường và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Mã Bình Bình và Vương Hiểu Lệ.
Làm bữa sáng xong, anh lại chuẩn bị đồ dùng vệ sinh đầy đủ, sau đó múc đầy một bát cháo, trở lại phòng để đồ như thường lệ, cúi đầu ăn sáng.
Hai mẹ con Vương Hiểu Lệ cũng thức dậy ngay sau đó, ăn sáng và rời đi mà không nói một lời.
Mã Bình Bình đi phía sau, quay đầu nhìn lại Chu Long đang ngồi im lặng trong phòng để đồ, trên mặt có chút không đành lòng, nhưng nhanh chóng biến thành phẫn nộ, cô thất vọng mở cửa rời đi.
Chu Long lặng lẽ đứng dậy thu dọn bàn ghế, sau đó từ trên giường rút ra một cái túi nhựa màu vàng rồi đi ra ngoài, đi dạo xung quanh tiểu khu.
Anh ra ngoài để nhặt rác.
Đây là một việc vô nghĩa mà Vương Hiểu Lệ sắp xếp cho anh, chỉ để làm anh thấy nhục nhã.
Những hộ gia đình khác sống ở trong tiểu khu cũng đã quen với cảnh này, khi thấy Chu Long đi qua, có không ít người đã chỉ trỏ và tỏ ra khinh thường.
“Vẫn còn là sinh viên đại học, nhưng lại đi nhặt rác để kiếm sống.”
“Anh ta có mặt mũi đi ở rể, nhặt rác thì tính là gì chứ.”
“Ôi, nghe nói Vương Hiểu Lâm hở một tí là lại đánh mắng, là tôi thì khẳng định tôi đã ly hôn từ sớm rồi.”
Mặt Chu Long không hề thay đổi khi lướt qua những người này, những lời chế nhạo, châm chọc này anh đã nghe quá nhiều, cũng đã quen rồi.
Anh đi tới đi lui trong tiểu khu hai vòng, nhặt được một số chai lọ do người khác ném đi, thấy túi chưa đầy, anh liền sang tiểu khu bên cạnh để nhặt tiếp.
Kết quả là vừa mới đi vài bước, một tiếng hét quen thuộc truyền đến.
"Cướp! Cướp!"
Chu Long ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Mã Bình Bình đang liều mạng đuổi theo một tên cướp tóc vàng, một bên giày cao gót không biết đã mất ở đâu.
Anh vội vàng ném chiếc túi trên tay, nhanh chóng đuổi theo.
Do đi theo hướng ngược lại nên Chu Long nhanh chóng đuổi kịp, anh ngay lập tức vươn tay ngăn tên cướp lại: “Dừng lại!”
Rõ ràng là Mã Bình Bình rất ngạc nhiên khi cô nhìn thấy Chu Long, nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn.
Cô nắm lấy cánh tay của tên cướp: “Trả lại chiếc vòng tay cho tôi!”
Chiếc vòng tay?
Chu Long hơi sửng sốt. anh cúi đầu nhìn xuống dưới, lúc này anh mới phát hiện ra trên tay của tên cướp đang cầm một chiếc vòng tay.
Đây là một chiếc vòng tay trông khá kỳ quặc, dài, hẹp và phẳng, chất liệu bằng gỗ đơn giản có chút đen, khiến nó không có gì nổi bật.
Nhưng Chu Long vẫn nhận ra nó - đây chính là vật gia truyền của nhà họ Mã mà Mã Chí Thành đã giao lại cho anh trước khi ông ấy chết, sau đó, bởi vì thấy áy náy nên Chu Long đã đưa nó cho Mã Bình Bình.
Trong những năm qua, Mã Bình Bình có vô số đồ vật, nhưng cô luôn mang theo chiếc vòng tay này bên mình, không rời khỏi nó một giây phút nào.
Chu Long nhất thời phản ứng lại, chẳng trách Mã Bình Bình lại điên cuồng đuổi theo tên trộm có mái tóc vàng này như vậy.
Anh không nhịn được đưa tay ra chộp lấy, miệng nói: “Đem đồ trả lại cho cô ấy!”
“Mày mau cút đi!”
Tên trộm mắng một tiếng và cố gắng thoát khỏi Chu Long để trốn thoát, kết quả là hắn dùng sức cả buổi nhưng lại không hề nhúc nhích tí nào.
Một tia hung ác lóe lên trong mắt hắn, hắn đứng tại chỗ, rút ra một con dao găm và đâm thẳng về phía Mã Bình Bình: “Buông tay ông đây ra!”
Mã Bình Bình vẫn liều mạng bám lấy tay hắn, ánh mắt kiêm định nhưng lại có chút ngây người ra, giống như là đã bị dọa cho choáng váng.
“Không được!”
Chu Long hét lên, mặt anh hiện lên vẻ hỗn loạn, anh đẩy Mã Bình Bình ra xa.
Phập.
Con dao găm sắc nhọn găm vào bên thắt lưng, đâm sâu vào bên trong.
Mã Bình Bình quay đầu lại, nhìn thấy Chu Long đang ôm bụng tỏ vẻ đau đớn, sau đó từ từ ngã xuống.
“Không!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!