Vệ sĩ của Đàm Túc Xương từ đằng sau tiến về phía trước hai bước, phớt lờ Mã Chí Bân đang khổ sở van xin, đem cả nhà ông ta vứt ra ngoài.
“Đàm tổng, mời ngồi."
Mặc dù ghế sofa khá bẩn, Đàm Túc Xương lại không bộc lộ một chút ghét bỏ nào, tự nhiên ngồi xuống, ông rất biết ơn sự giúp đỡ của Chu Long, sai thư ký đặt vài thứ lên bàn.
“Bác sĩ Chu, hôm nay, tôi đến đây là muốn cảm ơn anh đã cứu mạng bố tôi.”
“Trong tấm thẻ này có năm triệu, còn đây là biệt thự tốt nhất tại tại khu Phong Vân, xin anh hãy nhận lấy.”
NĂM TRIỆU !!!
CĂN BIỆT THỰ TỐT NHẤT Ở PHONG VÂN !!!
Ánh mắt Vương Hiểu Lệ sáng lên, nhanh chóng cầm lấy vật trên bàn, vẻ mặt đầy phấn khích, vui sướng.
Khu biệt thự Phong Vân có vị trí đặc biệt tốt, được xây dựng rất sang trọng, là nơi mà tất cả người giàu trong thành phố đều muốn sở hữu một căn. Không tin được có ngày, bà cũng có một căn biệt thự ở đây, bây giờ bà thật sự rất kích động !!!
Chu Long nhìn Đàm Túc Xương nhàn nhạt nói: “Đàm tổng, lần này cất công đến đây một chuyến, chẳng lẽ chỉ để cảm ơn.”
Đàm Túc Xương cười một tiếng: “Bố tôi gần đây tình trạng thân thể không tốt lắm, cho nên tôi hy vọng sắp tới bác sĩ Chu có thể đến thăm khám, giúp ông cụ hồi phục sức khỏe.”
Ngồi bên cạnh, Vương Hiểu Lệ nhanh chóng đồng ý.
“Đương nhiên, đương nhiên, con gái tôi nhất định sẽ đến !”
Mã Bình Bình xấu hổ, nhẹ giọng nói: "Mẹ, đừng nói nữa!"
Ở bệnh viện, cô đã tận mắt nhìn thấy năng lực của Chu Long, khiến người đã chết sống lại, cô không có bản lĩnh này.
Chu Long gật đầu, xem như anh đã đồng ý, đối với anh yêu cầu này không quá khó khăn.
Đàm Túc Xương hài lòng rời đi, kết thân được với một bác sĩ vừa tài năng vừa bản lĩnh, xem ra hôm nay không uổng công ông tới đây.
Trong nhà, nụ cười trên mặt của Vương Hiểu Lệ biến mất, lạnh nhạt nhìn Chu Long.
“Năm triệu và cả căn biệt thự này, tất cả thuộc về tao, mày có ý kiến gì không?”
Mã Bình Bình do dự nhìn Vương Hiểu Lệ nói: “Mẹ, những thứ này là quà cảm ơn Đàm tổng tặng cho Chu Long, mẹ đừng làm như vậy.”
Vương Hiểu Lệ sắc mặc khó coi: “Con đừng quên vì sao cha con chết !!!”
“Chu Long, ý mày thế nào? Muốn ra ngoài quỳ sao?”
Chu Long nhẹ nhàng đáp: “Mọi việc nghe theo ý mẹ ạ.”
Chỉ là chút tiền tài mà thôi, anh không quá để tâm đến. Anh được truyền lại những tri thức y thuật là để chữa bệnh cứu người, sống sao cho trọn vẹn với y đức của một người thầy thuốc, chỉ cần như vậy, năng lực của anh sẽ ngày càng gia tăng, tiền chắc chắn sẽ không thiếu.
Vậy nên năm triệu và căn biệt thự này xem như anh bồi thường cho mẹ vợ và vợ đi.
Nghe Chu Long nói vậy, sắc mặc Vương Hiểu Lệ dần trở nên tốt hơn.
“Mày đừng ngồi nữa, nhanh đi thu dọn đồ đạc, qua xem căn biệt thự thế nào, rồi cả nhà chúng ta tranh thủ chuyển qua bên đó luôn.”
Vừa nói, Vương Hiểu Lệ hớn hở đi ra cửa, lần đầu tiên, bà cảm thấy Chu Long cũng không phải kẻ đáng ghét đến vậy.
Nhưng điều này không có nghĩa bà tha thứ cho những tội lỗi của Chu Long, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra !!!
Thấy Vương Hiểu Lệ vui vẻ rời đi, Mã Bình Bình trừng mắt nhìn Chu Long, đây là nguyên nhân cô không thích anh.
Không có chính kiến, hèn nhát, luôn chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng !
Mã Bình Bình suy nghĩ một lát rồi khẽ nói: “Tối nay, tôi có buổi họp lớp, anh đi mua bộ quần áo mới, sửa soạn bản thân tươm tất một chút, rồi tối cùng đi với tôi.”
Mã Bình Bình để một tấm thẻ ngân hàng trên bàn, rồi quay về phòng, khẽ thở dài. Trong tấm thẻ đó có ba mươi ngàn tệ, là một phần tiền tiết kiệm của cô, so với năm triệu kia là quá chênh lệch, nhưng đây là tất cả những gì cô có thể làm.
Chu Long lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp căn nhà đã xuống cấp, hư hỏng này, sau đó, đi ra ngoài mua một bộ âu phục khoảng một ngàn tệ.
Chạng vạng tối, Mã Bình Bình mặc một bộ lễ phục màu xanh nhạt ra khỏi phòng, thấy Chu Long mặc bộ quần áo này có chút không hài lòng nhưng cô cũng không nói gì.
“Trong bữa tiệc, anh đừng nói gì cả, cố gắng khiến bản thân trở nên mờ nhạt nhất có thể, đừng làm tôi mất mặt.”
Chu Long gật đầu đồng ý.
Khoảng một giờ sau, Chu Long và Mã Bình Bình đến phòng ăn đã được bao trọn trước trong một nhà hàng năm sao. Khi bọn họ tới, căn phòng đã khá đông người.
Bỗng có một cô gái, nhan sắc kém hơn Mã Bình Bình một chút, nhìn thấy bọn họ thì sáng mắt, vội vã hướng Mã Bình Bình vẫy tay.
“Bình Bình, ở đây này.”
Mã Bình Bình nghe thấy, trở nên vui vẻ, kéo tay Chu Long, hai người tiến về phía cô gái kia.
“Vương Thiến, cô cũng tới à, sao không nói với tôi.”
Có thể thấy mối quan hệ của hai người rất tốt.
Chu Long ngồi bên cạnh Mã Bình Bình, có chút nhàm chán, vòng bạn bè của cô, anh không thể hòa nhập được.
Đột nhiên, Vương Thiến như nhớ ra điều gì, lớn tiếng hỏi: “Bình Bình, chồng cô bây giờ làm gì rồi, không lẽ vẫn đi nhặt rác mỗi ngày à?”
Lời này hết sức chói tai !
Vốn các bạn học xung quanh đang trò chuyện với nhau, nghe thấy vậy, tất cả bọn họ đều hướng về phía Mã Bình Bình, vẻ mặt giễu cợt.
“Cứ tưởng Mã Bình Bình đường đường là hoa khôi trường học một thời, cuộc sống chắc sẽ rất tốt đẹp, không nghĩ tới lại gả cho loại người như vậy !!!”
“Đúng vậy, nhớ ngày đó, cô ấy cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường, sao bây giờ lại thành ra thế này !!!”
“Này, mọi người nghĩ xem, vợ chồng Mã Bình Bình đến đây có khi là để ăn chùa, lát nữa nhất định phải chia tiền với cô ta mọi người thấy sao?”
Chốc lát, cả căn phòng đều đem chuyện của Mã Bình Bình thành đề tài bàn tán.
Mã Bình Bình sắc mặt đỏ bừng, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào. Cô không ngờ, người chị em tốt thời đại học, chuyện gì cũng tâm sự với nhau, vậy mà hôm nay lại vạch trần bí mật xấu hổ của cô trước mặt mọi người !!! Đây là Vương Thiến mà cô đã từng quen biết sao?
Chân mày Chu Long hơi nhíu lại, chỉ là bây giờ, nếu anh lên tiếng có lẽ chỉ khiến Mã Bình Bình càng thêm khó chịu, mất mặt thôi.
Lúc này, Vương Thiến chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh cô ta, khoe khoang nói: “Bình Bình, vị này là Vương Khải, một thiếu gia giàu có, nổi tiếng ở thành phố này, là người rất có tiền nha.”
“Anh ta trước đây theo đuổi tôi, nhưng đáng tiếc bị tôi đá, nếu được, tôi mai mối anh ta cho cô, thấy sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!