Chương 1244:
Thế nhưng người phụ nữ ăn mặc và trang điểm xinh đẹp đó lại cả vú lấp miệng em.
Diệp Phi nhớ tới lời Tống Hồng Nhan giới thiệu, Cốc Oanh, vợ của Dương Hồng Tinh.
Bên cạnh bà ta là năm sau người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ khác, ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, kiêu ngạo không ai bằng Dường như trên đời này không ai có thể lọt vào mắt bọn họ.
Dương Kiếm Hùng cười giải thích: “Chị dâu, không phải tôi muốn làm ồn mọi người, chỉ là hôm nay tôi thấy vui quá thôi.”
“Diệp Phi lần trước tôi nói với anh trai và chị đã tới đây chào hỏi mọi người.”
Dương Kiếm Hùng nhiệt tình giới thiệu Diệp Phi: “Tôi nói cho chị biết nhé, cậu ấy chính là…”
Cốc Oanh mất kiên nhãn ngắt ngang lời Dương Kiếm Hùng nói: “Được rồi, được rồi, tôi đã nghe cậu nói rất nhiều lần rồi”
“Chỉ là một tay bác sĩ thôi mà? Có cái gì đâu mà khen ngợi mãi thế?”
“Chẳng có gì vui cả” Cốc Oanh kéo mấy người bạn của mình ngồi xuống sô pha, nhấc đôi chân dài lên bắt chéo.
Mấy người phụ nữ khác đang tò mò quan sát Diệp Phi nhưng sau khi nghe nói anh là bác sĩ thì ánh mắt lập tức kì quái.
“Đây là bà Lưu của Bộ Công thương, đây là cô Tiền Phòng Kinh tế, còn đây là giám đốc Kiều của Phòng Khai thác…”
Dương Kiếm Hùng mặt hầm hầm chưa kịp lên tiếng thì Cốc Oanh đã liếc khinh bỉ của mình: “Cậu nghĩ mình có thể đặt chân vào trong cái giới này không?”
Đặt chân vào trong cái giới này ư?
Nghe bà ta nói như thế, Diệp Phi hơi sửng sốt, hết sức bất ngờ với thái độ của Cốc Oanh, có thể thấy bà ta đã xem anh thành những kẻ lợi dụng mối quan hệ để đến chấm mút gì đó.
Sau đó, anh cười cười, xem ra Cốc Oanh được người ta xem như tâm điểm quen rồi nên mới ngang ngược và kênh kiệu như thế.
“Chị dâu, Diệp Phi là ân nhân cứu mạng tôi cùng với anh hai, cũng là khách quý của ông cụ.”
Dương Kiếm Hùng cũng đen mặt: “Còn là người của Vân Đỉnh Hội…”
“Được rồi, được rồi.” Cốc Oanh lại ngắt ngang lời Dương Kiếm Hùng một lần nữa: “Tôi biết cậu rất tài giỏi, chữa bệnh cho người khác cực kì mát tay. Mấy người cũng yêu thích dữ lắm, nhưng Long Đô này không phải là Trung Hải”
“Nơi này ẩn chứa nhiều nhân vật đáng gờm, một đống tài phiệt nhà cao cửa rộng, nhân tài kiệt xuất, con cưng của trời, dù một bác sĩ có giỏi cách mấy thì cũng chẳng được tích sự gì. Cậu nhìn xem, đám thủ khoa các trường đại học lớn hằng hà sa số nhưng cũng có rất nhiều người không thể tốt nghiệp ở Long Đô.
Bà ta tựa vào lưng ghế sô pha bằng da thật, nhíu mày nhìn Diệp Phi cười: “Thế nên sống trên đời phải biết mình nằm ở vị trí nào, đứng tham vọng một bước lên trời.”
“Kiếm Hùng, chị dâu cậu nói thế rất đúng.”
Bà Tiền cũng bắt chéo chân nhìn vê phía Dương Kiếm Hùng: “Long Đô nhân tài xuất hiện lớp lớp, đừng đặt cái tôi của mình lên quá cao, nếu không chỉ biết tự rước lấy nhục”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!