Lúc này, bên kia chiếc Lincoln Limousine lại có một người trung niên ăn vận kiểu truyền thống bước xuống, chính là người càng ngày càng ít xuất hiện trên ti vi, Đỗ Thanh Hổ.
Ông đi vòng qua Diệp Phi, nở nụ cười hòa em, mời”
Người anh Chị Dung vội vàng bước đến, cung kính chào: “Kính chào ông Đỗ, ngài Diệp, Túy Tiên Lâu đã chuẩn bị xong, mời các vị vào bên trong.”
Một đám đàn ông cao to lực lưỡng sấn lại gần, dạt những người không phận sự qua một bên, để cho cho Đỗ Thanh Hổ và Diệp Phi có thể thuận lợi bước qua.
Diệp Phi cười gật đầu một cái, sau đó theo Đỗ Thanh Hổ đi đến phía trước, Tiền Thắng Hỏa cùng Hoàng Chấn Đông theo sau.
Đoàn người chuyện trò vui vẻ, quên trời quên đất, không thể nghĩ là lại hợp nhau đến thế.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Lâm Thu Linh trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không cách nào chấp nhận được hình ảnh Diệp Phi và Đỗ Thanh Hổ khoác tay nhau, càng không cách nào chấp nhận Diệp Phi trong dáng vẻ cao quý xa xôi như thế.
Lần đầu tiên Đường Nhược Tuyết phát hiện, Diệp Phi xa lạ như vậy.
“Diệp Phi, có phải mày cố ý quấy rối, không cho Túy Tiên Lâu tiếp đãi chúng tao?”
So với mấy người Lâm Thu Linh á khẩu không nói nên lời, Đường Phong Hoa lên gân hơn nhiều, sau một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi liền nổi giận đùng đùng xông lên: “Chúng tao không phải là trách móc mày, chỉ muốn mày đặt mẹ ở trong lòng một chút, mày không nghe cũng được đi, còn ghi hận trong lòng, cố ý bảo người ngoài làm khó chúng tao”
“Có kẻ nào sống lỗi như mày không? Sao mày có thể nhỏ mọn như vậy? Mày có còn là đàn ông hay không?”
“Hơn nữa chuyện này vốn là mày sai trước, mẹ xảy ra chuyện, mày đã không để ý tới thì thôi, còn xúc phạm Đông Dương, phạt mày ở nhà quét dọn thì sao chứ?”
“Đừng có cho rằng mày giỏi, mày bất quá là thứ ôm chân đàn bà, mặt dày bất chấp tất cả chen chân vào giới thượng lưu”
“Không có Tống Hồng Nhan, mày chẳng là cái gì cả, có bản lĩnh thì dựa vào chính mày làm nên chuyện đi, vậy thì may ra tao có thể kính trọng mày một chút.”
Đường Phong Hoa nã một tràng như súng liên thanh về phía Diệp Phi, trong mắt cô ta, hôm nay Diệp Phi đã khiến cho Hàn Kiếm Phong mất hết mặt mũi, cô ta phải đòi lại.
Còn về sự tồn tại của đám người Đỗ Thanh Hổ, hoàn toàn bị cô ta coi thường.
Hơn nữa có Triệu Đông Dương ở đây, bố mẹ người ta chỉ cần gọi một cú điện thoại, Đỗ Thanh Hổ còn phải nể mặt mũi mà thả người, ngay trước mặt Triệu Đông Dương há lại dám làm bậy!
“Cô là ai?”
Sắc mặt Đỗ Thanh Hổ run lên: “Ai cho cô dám ăn nói kiểu đó trước mặt người anh em Diệp Phi của tôi?”
Một câu vừa nói ra, mấy tên vệ sĩ đồng loạt tiến lên trước một bước, tay phải nhấc một cái, trên nay mỗi người là một cây súng ngắn.
Họng súng đen ngòm, sát ý mãnh liệt.
Chỉ cần Đỗ Thanh Hổ ra lệnh một tiếng, bọn họ liên sẽ không chút lưu tình băn chết Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa thấy vậy sợ hãi lui về sau hai bước, sắc mặt cũng tái nhợt: “Tôi dạy dỗ Diệp Phi, không phải ông…” Hàn Kiếm Phong hồn bay phách lạc kéo vợ trở về: “Ông Đỗ, xin lỗi, đầu óc vợ tôi bị úng nước rồi, không phải cố ý, làm ơn thông cảm: Lâm Thu Linh cũng vội vàng khoát tay: “Đúng, đúng, Phong Hoa không cố ý”
Bà ta lo lắng Đỗ Thanh Hổ nổi nóng bắn con gái, như vậy cái mạng coi như khó giữ.
“Ông Đỗ, đây là chị vợ tôi, mấy vị bên cạnh này là bố vợ, mẹ vợ và vợ tôi.”
Không đợi Đường Nhược Tuyết nhìn về phía Diệp Phi, Diệp Phi lãnh đạm giải thích: “Cô ấy không phải cố ý xúc phạm ông, mong ông rộng lượng bỏ qua cho bọn họ một lần”
Mặc dù anh không thích Đường Phong Hoa, nhưng cũng không muốn nhìn thấy cô bị băn nát đầu.
“À, thì ra là người nhà của người anh em à, đúng là đánh nhau bể đầu mới nhận anh em”
Đỗ Thanh Hổ vội vàng ra hiệu cho bọn vệ sĩ buông vũ khí xuống, sau đó còn đích thân tới trước mặt Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh xin lỗi: “Các vị, vừa rồi đã đắc tội, xin lỗi”
Thái độ thành khẩn trước đó chưa từng có.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!