“Mày thật sự cho rằng chúng tao sẽ tin là Tống Hồng Nhan cho mày mượn à? Cô ta bị úng não sao mà cho mày mượn bao nhiêu tiền như vậy?”
“Mày làm trai bao để có năm triệu đó sao?”
Đường Nhược Tuyết há hốc mồm muốn giải thích, nhưng nghe đến Tống Hồng Nhan lại trâm mặc.
“Nhược Tuyết lấy một trăm ngàn làm tiền thuốc thang cho mẹ mày, lại mua chiếc đồng hồ Rolex ba trăm ngàn cho mày, còn cho mày năm triệu tiêu xà Lâm Thu Linh cũng lạnh giọng nói: “Nó đối xử với mày tốt như vậy? Nhưng còn mày, mày đối xử với bố nó như thế nào hả? Diệp Phi, mày có còn lương tâm hay không?”
“Hơn nữa ba chục triệu này, hoàn toàn là tài sản thuộc về nhà họ Đường, mày không quyền nuốt một mình”
“Mày phải giao viên ngọc ra”
Đường Nhược Tuyết vẫn không nói gì, khuôn mặt đẹp lạnh lùng, rõ ràng chuyện này, khiến cho lòng cô rối như tơ vò.
Triệu Đông Dương và Triệu Hiểu Nguyệt thản nhiên uống trà, mang trên mặt nụ cười trên sự đau khổ của người khác.
Bọn họ trước đây bị Diệp Phi làm cho mất mặt, giờ phút này coi như được trả thù một cách kín đáo.
“Bố mẹ, anh rể, chị, Nhược Tuyết, cả nhà hiểu lầm rồi”
Thấy mọi người không ngừng hạch tội mình, Diệp Phi thở dài một hơi, cố gắng hết sức khiến cho giọng mình tỏ ra ôn hòa: “Con tranh chấp với bố ở Cổ Ngoạn Thành, tổng cộng có hai nguyên nhân”
“Một là ngọc Tướng Quân quả thật có tác dụng lớn đối với con, giá trị của nó, vài ngày nữa con sẽ nói cho cả nhà biết”
“Hai là con muốn bảo vệ cả nhà”
“Lúc ấy con đã phát hiện có người để mắt tới chúng ta, nếu như giao ngọc Tướng Quân cho bố, cả nhà rất có thể sẽ xảy ra chuyện”
Diệp Phi giải thích một câu: “Cho nên con mới cố ý tranh chấp với bố, để cho bọn sát thủ kia chuyển sự chú ý lên một mình con… “
“Ha ha ha, câu chuyện bịa cũng được quá đi chứ.”
Đường Tam Quốc khit mũi coi thường: “Nếu không phải cả nhà chúng tao quá hiểu mày, thật đúng là có thể bị câu chuyện của mày làm cho cảm động, cảm thấy mày không phải thứ ăn cháo đá bát, mà là quên mình cứu người.”
“Diệp Phi, mày coi cả nhà là con nít cho mày lừa à”
Lâm Thu Linh bắt chéo hai chân, vẻ mặt hài hước: “Ban ngày ban mặt, sát thủ ở đâu ra?”
“Cho dù có sát thủ, ở Cổ Ngoạn Thành thiếu gì đồ cổ mấy chục triệu mấy trăm triệu, làm quái gì phải lãng phí nhân lực vật lực để mắt tới viên ngọc Tướng Quân ba chục triệu này?”
Hàn Kiếm Phong lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy, nếu thật sự có sát thủ theo dõi, mày còn có thể sống được trở về sao?”
“Sự thật chính là bọn họ theo dõi con, trong tay có dao có súng, đúng rồi, bọn họ là nhóm Sát Thủ Nửa Đêm, theo tin tức.
“Diệp Phi vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng cuối cùng bị con đánh gục, còn bị con báo cảnh sát bắt, không tin.”
“Đủ rồi!”
Lúc này, Đường Nhược Tuyết không kêm chế được đứng phắt dậy: “Diệp Phi, không muốn cho thì cứ nói thẳng, không cần phải bịa chuyện để lấp liếm”
“Anh là ai, gốc rễ thế nào, mọi người đều biết, khoác lác quá nhiều, chỉ khiến cho anh xấu hổ mất mặt: Cô cảm thấy quá sức buồn cười, bị sát thủ theo dõi, hành hung chiếm đoạt báu vật, còn cái gì Sát Thủ Nửa Đêm có dao có súng, sau đó còn hạ gục bọn họ.
Diệp Phi thật sự cho rằng mình là Võ Tòng tay không đánh hổ à!
Trong mắt cô, Diệp Phi dù có lợi hại hơn đi nữa, nhưng tay không tấc sắt, cũng không có khả năng đánh lại Sát Thủ Nửa Đêm.
Diệp Phi nhìn người đàn bà của mình, than nhẹ một tiếng: “Nhược Tuyết, em không tin anh dù chỉ một lần sao?”
“Anh lúc thì cứu chữa Đỗ phu nhân, lúc thì nhận Y vương làm học trò, lúc thì lại đánh nhau với Sát Thủ Nửa Đêm”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!