Vương Lăng Ảnh và Đỗ Thanh Trần đứng ngoài cửa, có chút xấu hổ.
Thật ra bọn họ rất ít ở chung đơn độc như vậy.
“Cô ấy không có ý xấu, chỉ là có lúc ăn nói không dễ nghe, anh nhường cô ấy một chút, đừng trêu chọc cô ấy là được.”
Vương Lăng Ảnh nói.
Đỗ Thanh Trần gật đầu: “Tôi biết, tôi không ngại.”
“Ừm.”
Lại không có gì để nói.
Khoảng 10 phút sau, Cao Hiểu Đồng đi ra, cô đổi một bộ quần áo khác, lại trang điểm, sắc mặt tươi sáng.
“Cậu vẫn xinh đẹp như vậy, dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm có chút áp lực.”
Hiếm khi Vương Lăng Ảnh nói đùa một lần.
Cũng chỉ ở cạnh bạn thân cô mới bày ra sự hiền hòa này.
Cao Hiểu Đồng khoác tay cô, cười hì hì nói: “Thôi đi, lúc trước ở đại học, cậu là người đứng đầu trong bốn người đẹp, tớ chỉ xếp hạng ba mà thôi, cậu xinh đẹp hơn tớ rất nhiều.”
Vương Lăng Ảnh nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Đúng vậy, cậu còn nhớ Hồ Hạo không?”
“Hồ Hạo?”
“Đúng vậy, chính là người trước kia từng bám cậu dai như đỉa ý, có lẽ cậu không tin nhưng nhiều năm trôi qua, cậu ta vẫn luôn nhớ mãi không quên được cậu. Mấy năm nay cậu ta vẫn luôn đi du học nước ngoài, hôm qua vừa mới trở về để tiếp quản việc làm ăn của gia tộc.”
“Việc làm ăn của gia tộc?”
“Cậu chưa biết hả, cậu ta là thiếu gia nhà họ Hồ, cậu biết nhà họ Hồ chứ, nghe nói rất nổi tiếng ở Giang Nam.”
“Là nhà họ Hồ ở Hồ Khải Nam?”
Vương Lăng Ảnh trừng to mắt.
“Đúng vậy.”
“Nhà họ Hồ là gia tộc lớn có tài sản vài tỷ, thật không ngờ Hồ Hạo còn có thân phận như vậy.”
“Có phải hối hận rồi hay không, không sao, tớ tin rất nhanh cậu ta lại đến theo đuổi cậu. Nếu cậu thích thì đồng ý đi, người ta nắm giữ hàng tỷ, gả đến đó có thể làm phu nhân hào môn, nếu không thích thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào, còn có thể được phân rất nhiều tài sản, hì hì.”
Cao Hiểu Đồng nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc.
Vương Lăng Ảnh lặng lẽ liếc nhìn Đỗ Thanh Trần, hắn cũng không biểu hiện ra không vui hay gì, nhưng cô cũng có hơi xấu hổ, vì vậy vội vàng nói: “Đi thôi, sắp 8 giờ, còn không đi tiệm cơm sẽ đóng cửa.”
“Đi thôi đi thôi.”
Vào bàn, Cao Hiểu Đồng cầm điện thoại gửi một tin tức.
Vương Lăng Ảnh sắp xếp người phục vụ bưng đồ ăn lên, đồ ăn vừa mới lên đủ thì có người gõ cửa.
Đỗ Thanh Trần ngồi ở chỗ gần cửa nên hắn đi mở cửa, nhưng vừa mở cửa thì ngây người.
Một vị thanh niên đứng ngoài cửa, rất đẹp trai, mặc bộ vest được đặt may, một chiếc đồng hồ Patek Philippe mấy trăm vạn, không cần phải nói, vị thiếu gia nào đó đã đến.
“Anh tìm ai?”
Thấy thanh niên cầm một bó hoa hồng đỏ, Đỗ Thanh Trần lạnh lùng hỏi.
Thanh niên cũng nhíu mày: “Tôi đến tìm bạn của tôi, tránh ra.”
“Hồ Hạo, sao bây giờ mới đến, cậu cũng quá khoa trương rồi đó, vừa mới trở về đã đến thổ lộ, chậc chậc, vừa gặp mặt đã phát cơm chó, cậu có nên suy xét đến cảm nhận của đám độc thân chúng tôi hay không, nhanh vào đi!”
Cao Hiểu Đồng bước lên mời vào, nhìn thấy Hồ Hạo cầm hoa tươi, lấy tay vỗ trán, vẻ mặt khoa trương nói.
Đỗ Thanh Trần đành phải tránh ra, mặt không cảm xúc trở lại chỗ ngồi.
Hắn liếc nhìn Vương Lăng Ảnh, cô nhíu mày, có chút xấu hổ cộng thêm chột dạ.
“Hồ Hạo, sao cậu lại đến đây?”
Nhìn thấy bạn học ngày xưa, Vương Lăng Ảnh không vui vẻ, ngược lại rất buồn bực.
Bây giờ cô đã biết đều do Cao Hiểu Đồng sắp xếp, nhưng cô lại không thể trách bạn thân, người ta đã đi từ xa trở về giúp cô. Hơn nữa, ba người đều là bạn học, gặp mặt ăn bữa cơm cũng không có gì đáng trách.
Chủ yếu là bó hoa tươi này quá chói mắt, cô thật sự không dám nhận trước mặt Đỗ Thanh Trần.
“Lăng Ảnh, hôm qua tôi mới về nước, hôm nay đến gặp cậu luôn, ở nước ngoài lúc nào tôi cũng nghĩ đến cậu, nhưng cậu quá bận, ngay cả một cuộc gọi cũng không nghe, tặng cho cậu bó hoa này.”
Hồ Hạo đi vào đứng trước mặt Vương Lăng Ảnh, tặng cô bó hoa hồng với ánh mắt si tình.
Đỗ Thanh Trần vẫn không cảm xúc gì.
Vương Lăng Ảnh xấu hổ nói: “Không cần tặng hoa đâu, hơn nữa cậu đến sao không nói trước với tôi một câu?”
“Lăng Ảnh, cậu sẽ không trách tớ chứ, tớ cũng chỉ nghĩ đều là bạn học cũ, cùng nhau tụ hội ăn một bữa cơm sẽ không có gì, sợ cậu phản đối nên không thông báo trước cho cậu.”
Cao Hiểu Đồng cũng nhận thấy không thích hợp.
Cô cũng là có lòng, nhưng dường như Vương Lăng Ảnh vẫn luôn không thích Hồ Hạo, cho dù bây giờ Hồ Hạo đã là người thừa kế nhà họ Hồ, tương lai muốn quản lý mấy tỷ.
Hồ Hạo vội nói: “Lăng Ảnh, đừng trách Tiểu Đồng, là tôi bảo cô ấy không nói cho cậu, tôi chỉ muốn cho cậu một bất ngờ, cậu vẫn nhận bó hoa này đi nếu không tôi thật sự rất mất mặt.”
Vương Lăng Ảnh do dự một lúc, lại liếc nhìn Đỗ Thanh Trần, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi, tôi rất chào mừng cậu đến đây, dù sao cũng là bạn cũ, nhưng tôi thật sự không thể nhận bó hoa này.”
Trước kia Hồ Hạo đã bị từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng khi đó vì quy định của gia tộc không thể bại lộ thân phận nên cũng không cảm thấy gì.
Bây giờ lại bị từ chối trước mặt người ngoài như Đỗ Thanh Trần, hắn ta có chút khó có thể tiếp nhận, đứng ngây tại chỗ, sắc mặt đỏ ửng, không biết nên làm gì cho phải.
Cao Hiểu Đồng thấy vậy vội vàng nhận lấy bó hoa: “Tôi nhận thay cô ấy, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi.”
Cuối cùng cũng có người giải vây, hai chính chủ đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Vương Lăng Ảnh gọi hai chai rượu vang đỏ, cô mỉm cười nâng chén, nói: “Tiểu Đồng, lại lần nữa cảm ơn cậu trở về giúp tớ, bữa tiệc này coi như tiệc đón gió tẩy trần cho cậu, sau này chị em chúng ta một lòng, dốc sức cùng tiến.”
“Được, cụng ly!”
Cao Hiểu Đồng cười duyên nhấp một ngụm rượu.
Buông ly, Hồ Hạo vội vàng hỏi: “Lăng Ảnh, vị này là ai, cậu không giới thiệu chút sao?”
Vương Lăng Ảnh còn chưa lên tiếng, Cao Hiểu Đồng đã mỉm cười giới thiệu trước: “Đây là bạn của Lăng Ảnh, tên là Đỗ Thanh Trần.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!