Một bữa cơm ăn đến hơn 9 giờ, Hồ Hạo đề nghị: “Lăng Ảnh, nhiều năm rồi mới được tụ lại, đêm nay chúng ta đi ca hát đi. Bình thường cậu đi làm tương đối vất vả, nghe nói hiện tại cậu gặp phải rắc rối, cũng nên đi thả lỏng tâm trạng, không thể luôn nghĩ đến công việc. Tôi cũng đã trở lại Giang Nam, sau này cậu có khó khăn gì thì cứ bảo tôi, đảm bảo sẽ xử lý ổn thỏa cho cậu.”
Vương Lăng Ảnh từ chối: “Hôm nào đi, Tiểu Đồng ngồi máy bay lâu như vậy cần phải nghỉ ngơi tốt, ngày mai còn phải đi làm.”
Cao Hiểu Đồng cũng là một phần tử sinh động, đang định đồng ý, Vương Lăng Ảnh lại dùng chân đá cô một cái, cô hiểu ý, ngoan ngoãn câm miệng.
Thật ra cô cũng đã nhìn ra Vương Lăng Ảnh thật sự không thích Hồ Hạo, đêm nay vì mặt mũi của cô nên mới miễn cưỡng ứng phó, cô không thể không biết điều.
“Đúng vậy, tôi cũng có chút mệt mỏi, để hôm nào đi ca hát sau.”
Cao Hiểu Đồng phối hợp nói một câu.
Hồ Hạo lại lấy ra một hộp trang sức tinh xảo, mở nắp hộp lộ ra một chiếc vòng cổ, si tình nói: “Lăng Ảnh, tôi cố ý mua chiếc vòng cổ này ở nhà đấu giá London, tên nó là tường vi màu đen. Tôi cảm thấy trên thế giới này nếu thật sự có người xứng với chiếc vòng cổ này, người đó chắc chắn là cậu, tặng cho cậu món quà này cậu sẽ không lại từ chối chứ. Nói trước cái này đại biểu cho tình bạn học giữa chúng ta, cậu không thể từ chối.
“Cái gì, tường vi màu đen?”
Cao Hiểu Đồng che miệng hô lên: “Thì ra chiếc vòng cổ này bị cậu mua được, nghe nói giá bán lúc đó của nó là một ngàn vạn USD, cậu thật sự hào phóng!”
Vương Lăng Ảnh hoảng sợ.
Một ngàn vạn USD.
Quá sang quý.
“Nếu chỉ là tình bạn thì món quà này cũng quá quý trọng, xin lỗi, tôi không thể nhận.”
Trong mắt Vương Lăng Ảnh lóe lên ánh sáng, nhìn ra được cô cũng rất thích vòng cổ này, phụ nữ trời sinh thích trang sức, nhưng cô vẫn không do dự từ chối.
Cô còn nhìn trộm Đỗ Thanh Trần.
Hắn vẫn không có phản ứng gì.
Một ngàn vạn USD mà thôi, hắn không cảm thấy quý chỗ nào.
Nhưng hắn cũng giật mình.
Có phải chính mình cũng nên tặng cho cô một chiếc vòng cổ hay không?
Tất nhiên cần phải tốt hơn chiếc tường vi màu đen này mới được.
Hồ Hạo nhíu mày: “Lăng Ảnh, tại sao cậu vẫn luôn từ chối tôi vậy, tôi thật sự thích cậu, nhiều năm như vậy, cậu cũng biết tôi luôn một lòng một dạ với cậu, cậu cho tôi một cơ hội đi.”
Vương Lăng Ảnh suýt nữa nôn, nếu không phải vì thân phận của đối phương, cô thật sự muốn vả vào mặt hắn ta.
Ai chả biết năm đó ở đại học Hồ Hạo đã tai họa bao nhiêu cô gái.
Hắn ta cho rằng mình làm rất bí ẩn nhưng Vương Lăng Ảnh lại biết được những chuyện đó từ nhiều con đường.
Vương Lăng Ảnh buồn bực nói: “Nhưng tôi thật sự không thích cậu, sao cậu phải làm khó người khác như vậy.”
“Không được, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ! Tôi vẫn sẽ theo đuổi cậu đến khi cậu đồng ý thì thôi!”
Hồ Hạo kiên định nói.
Đỗ Thanh Trần thật sự không nhịn được: “Hồ tiên sinh, anh cũng quá đáng quá rồi đó, giám đốc Vương đã nói không thích anh, anh còn tiếp tục dây dưa, có ý nghĩa gì không?”
“Liên quan gì đến mày, một bảo vệ cỏn con cũng xứng nói chuyện với tao, tốt nhất ngậm miệng vào cho tao!”
Hồ Hạo đang rất tức giận, không ngờ Đỗ Thanh Trần lại nhảy ra nói chuyện, ngay lập tức hắn ta đổ hết cơn tức lên người Đỗ Thanh Trần.
Đỗ Thanh Trần không kiên nhẫn, hắn đứng lên.
Cao Hiểu Đồng nháy mắt ra dấu, Vương Lăng Ảnh ngăn Đỗ Thanh Trần lại, nói với Hồ Hạo: “Được rồi, đêm nay đến đây thôi, chúng tôi đi trước, Tiểu Đồng, chúng ta đi.”
Nói xong cô nhìn về phía Đỗ Thanh Trần với ánh mắt cầu xin.
Đỗ Thanh Trần đang định phát tác, nhìn thấy sắc mặt của Vương Lăng Ảnh đành phải nhịn xuống, không nói gì xoay người rời đi.
Ba người không lại để ý đến Hồ Hạo, trên đường trở về khách sạn, Cao Hiểu Đồng cẩn thận nói: “Lăng Ảnh, xin lỗi.”
“Tại sao cậu lại xin lỗi tớ?”
Vương Lăng Ảnh sửng sốt.
Cao Hiểu Đồng nói: “Nếu tớ không tự chủ trương thì Hồ Hạo cũng không tìm đến đây, cũng sẽ không phá hỏng tâm trạng của cậu. Nhiều năm như vậy tớ luôn cho rằng cậu sẽ có chút thay đổi, không ngờ cậu vẫn như cũ, thật ra tớ rất bội phục cậu, từ chối người đàn ông như vậy, không phải phụ nữ bình thường có thể làm được.”
“Nếu là cậu, cậu sẽ thích cậu ta sao, cậu cũng biết rõ cậu ta là loại người gì.” Vương Lăng Ảnh nói.
Cao Hiểu Đồng lắc đầu nói: “Tớ có người trong lòng, tớ chỉ thích Ảnh Tử. Cái đó, cậu thật sự không giận tớ?”
Vương Lăng Ảnh ôm cô cười nói: “Tớ keo kiệt như vậy sao, chúng ta là loại quan hệ gì chứ, chuyện nhỏ này sẽ không ảnh hưởng đến cảm tình của chúng ta. Hơn nữa cho dù hôm nay cậu ta không đến, sau này cũng sẽ tìm đến, cho nên tớ không trách cậu.”
“Được rồi, quả nhiên là chị em tốt của tớ. Nhưng tớ phải nhắc nhở cậu, với tính cách của Hồ Hạo thì sau này còn sẽ đến tìm cậu.”
“Đến lúc đó rồi nói sau, đi một bước tính một bước.”
Vương Lăng Ảnh nói.
Cao Hiểu Đồng nhìn Đỗ Thanh Trần, nói: “Đỗ Thanh Trần, không nhìn ra anh còn rất dũng cảm, nhưng sau này đừng xúc động như vậy, Hồ Hạo là thiếu gia nhà họ Hồ, nhà họ Hồ là gia tộc lớn, cậu ta tập võ từ nhỏ, nghe nói là cao thủ ngoại môn, sau này đối mặt với cậu ta cố gắng đừng chọc đến cậu ta.”
“Cảm ơn.”
Đỗ Thanh Trần cười nói.
Cao Hiểu Đồng có chút hứng thú với Đỗ Thanh Trần, lại chủ động trò chuyện với hắn vài câu, thấy Đỗ Thanh Trần xa cách, cô cũng lười mặt nóng dán mông lạnh.
Đưa Cao Hiểu Đồng đến khách sạn, Đỗ Thanh Trần lái xe về nhà, trên đường đi hai người không nói gì.
Quan hệ của bọn họ là vợ chồng lại không có sự thân mật của vợ chồng, thậm chí mỗi lần ở riêng với nhau đều sẽ hơi xấu hổ.
Sắp về đến nhà, Vương Lăng Ảnh nói: “Cậu ta là bạn học của tôi, trước kia vẫn luôn theo đuổi tôi nhưng tôi không đồng ý, tôi không thích cậu ta.”
Trong lòng Đỗ Thanh Trần có chút buồn cười.
“Không ngờ cậu ta lại là thiếu gia nhà họ Hồ, nhà họ Hồ lợi hại hơn nhà họ Vệ, ba nhà họ Vệ cũng không thắng nổi một nhà họ Hồ. Hiện tại chúng ta đang phải đối mặt với sự trả thù của nhà họ Vệ, những lúc này không thể trở mặt với nhà họ Hồ, anh hiểu ý tôi chứ?”
Vương Lăng Ảnh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!