Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Cánh cửa mở hé ra một khoảng nhỏ, ánh sáng từ bên trong liền hắt trong ra ngoài. Tiếng cầu cứu vọng ra ngày càng rõ hơn nữa.

Một chiếc quần đùi của nữ thường được mặc ở nhà của các cô gái bị ném dưới đất. Áo khoác vest màu đen cùng chiếc áo sơ mi trắng bị vứt bên cạnh.

Trên giường, một người đàn ông mặc quần âu đen, cởi trần nửa người đang đè một cô gái xinh đẹp dưới thân của mình. Chiếc áo form rộng của cô ấy bị kéo lên, vốn chiếc áo đó dài, có thể che đến gần đầu gối nhưng giờ nó bị kéo lên làm lộ ra tất cả nội y cô ấy đang mặc. Chiếc áo ngực bị kéo ra một bên, người đàn ông thì áp đầu vào cổ cô gái mặc cho cô ấy gào khóc xin tha.

Từ những gì hiện ra trước mắt, Lý Thế Kiệt có thể nhận ra người đàn ông đang làm nhục cô gái này chính là một trong những tên vệ sĩ. Đây cũng là một bất lợi cho những ai thuê quá nhiều vệ sĩ mà không chọn lọc một cách kỹ càng. Đôi khi họ sẽ tận dụng những quãng thời gian không ai chú ý để giở trò với những cô gái trong nhà. Đôi khi bị vệ sĩ khác phát hiện nhưng họ còn cách cho người đó tiếp tục làm nhục cô gái đó để bịt miệng.

Theo lẽ thường, một người đàn ông thấy một con gái khoả thân với thân hình nóng bỏng nằm đó chẳng khác nào món ngon đang dâng tận miệng, người nào chẳng thèm thuồng và lao vào ăn cho no say?

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Thế Kiệt cảm thấy ngọn lửa trong lòng mình bốc lên dữ dội. Không phải ngọn lửa của sự dục vọng muốn được trải nghiệm, mà chính là ngọn lửa khi thấy người khác làm hành động này. Nó khiến anh nhớ đến hình ảnh mẹ anh bị Cao Đạt làm nhục, cũng may có người giúp việc quay về kịp thời giải vây cho mẹ, nếu không anh sẽ hối hận cả đời và tự trách bản thân mình.

Đến bây giờ anh vẫn còn tự trách mình. Năm đó Lý Thế Kiệt còn quá nhỏ, chưa kể đến anh còn sợ hãi nên không giúp được gì. Nhưng giờ phút này, nặng lực của anh đã đủ, anh không muốn sự việc đó lại tái diễn thêm một lần nữa trước mặt mình.

Đảo mắt quanh phòng kiểm tra. Không có ai cả. Căn phòng cũng được trang trí theo kiểu cách đặc trưng của con gái sinh sống.

Ánh đèn bàn bật mở không quá sáng nhưng Lý Thế Kiệt vẫn có thể nhìn thấy một chất lỏng long lanh phản chiếu ánh sáng từ khóe mắt cô gái đó. Anh bước vào trong, kéo khẩu MP5K treo ngược ra sau lưng, đóng cửa lại phía sau lưng, cố ý phát ra tiếng động.

Người đàn ông vừa cởi chiếc quần lót của cô gái xuống đến đầu gối vội quay người người. Gã ta sững sờ khi nhìn thấy Lý Thế Kiệt. Nhưng anh cảm nhận được gã ta đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh chứ không phải một người khác.

Có lẽ người gã ta sợ là Ông Hổ chăng?

Thấy có người vào, cô gái như được bám vào phao cứu sinh, vội ngồi dậy, mặc lại quần lót rồi kéo chăn che kín người, co người lại. Cả người cô ấy run rẩy, đưa cặp mắt buồn và đỏ hoe nhìn về phía cửa.

"Mày là ai? Sao mày vào được đây?" Người đàn ông tức giận khi bị người khác phá đám chuyện tốt của mình. Gã ta đứng dậy, cầm lấy sợi thắt lưng làm vũ khí.

"Còn mày? Mày là ai?" Lý Thế Kiệt muốn xác nhận lại suy đoán của mình.

"Tao là ai thì liên quan gì đến mày?" Người đàn ông cảnh giác nhìn Lý Thế Kiệt: "Mày đột nhập vào đây thì mày chết chắc!"

"Được, ra ngoài đi. Ra ngoài nói với bọn họ là mày thấy có người đột nhập vào đây." Lý Thế Kiệt giơ tay ra hiệu mời người đàn ông. Anh nghiêm mặt: "Rồi họ thấy mày trong bộ dạng này, kế đó con gái của chủ thì bị… Tới lúc đó nên giải thích sao đây?"

Con ngươi người đàn ông đảo qua lại suy nghĩ vấn đề Lý Thế Kiệt vừa nói.

Không cho gã ta có thời gian suy nghĩ, Lý Thế Kiệt đã đưa ra cho gã ta cơ hội: "Tao cho mày một cơ hội. Đánh thắng tao, mày lập công bắt được tên đột nhập. Còn tao thắng…"

Anh cố ý bỏ dở câu nói khiến người đàn ông liền tỏ ra khó chịu: "Thì sao?"

"Một trò chơi, một bộ phim mà biết trước kết cục thì còn gì là hay. Cứ tự đi mà trải nghiệm."

Nói đoạn, Lý Thế Kiệt rút cây dao găm bên người ra thủ thế. Anh đã chờ đợi trận chiến với những tên cặn bã như thế này từ lâu rồi.

Người đàn ông tức giận lao đến Lý Thế Kiệt, đồng thời vung sợi thắt lưng trên tay về phía trước. Động tác của gã ta rất nhanh. Múa chiếc thắt lưng qua lại cũng có thể phát ra những âm thanh xé gió.

Với món vũ khí lợi thế dài và đánh xa được, Lý Thế Kiệt dù uyển chuyển né được các đòn tấn công nhưng cũng không thoát khỏi tình trạng bị dính vài đòn. Nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, lợi thế sẽ nghiêng về phía tên đàn ông chết tiệt kia.

Nhận thấy được tình hình, Lý Thế Kiệt đâm thẳng con dao găm về phía trước. Người đàn ông liền lách sang bên né đòn. Tận dụng khoảng thời gian đó, anh áp sát vào người gã ta, túm lấy hai chân, sử dụng đòn vật bằng hai chân.

Khi ngã xuống đất, vai Lý Thế Kiệt đè lên vai người đàn ông khiến gã ta hụt hơi. Không cho gã có thời gian hồi phục, anh dùng dao đâm thẳng vào hạ bộ của gã ta, sau đó là tiếng hét thảm thiết của gã truyền đến.

Anh cũng không sợ những người bên ngoài nghe được bởi khi đột nhập vào đây, nếu đứng ngay trước cửa phòng mới có thể nghe được âm thanh rất khẽ từ bên trong truyền ra nên ở đây cách âm vô cùng tốt. Người bên ngoài chắc không thể nghe được, và cũng không có camera nào ở đây nên gã chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thứ quan trọng nhất của người đàn ông không ngừng chảy máu.

Chỉ vài giây sau, mặt người đàn ông đã đỏ bừng và lấm tấm mồ hôi. Lý Thế Kiệt túm lấy tóc gã, kéo đến trước mặt mình, giọng nói lạnh lùng của anh truyền đến: "Trên đời này, tao đã giết rất nhiều người. Nhưng ai cũng được đi thanh thản cả. Còn đối với mấy thằng như mày…"

Lý Thế im lặng, vung dao cắt đứt gân chân của gã. Gã ta hét lên một tiếng, cất giọng run rẩy như muốn hét lên: "Mày có ngon thì giết tao luôn đi!"

Lý Thế Kiệt ngồi xổm xuống trước mắt gã, nhìn của người gã hơi run rẩy, khóe mắt hơi thấp ý cười như có như không: "Sao tao có thể cho mày đi thanh thản được. Tao sẽ để mày sống. Với mấy thằng thích xâm hại người ta như mày, tao chỉ hủy hoại thứ quan trọng rồi để mày sống."

Gã ta trừng mắt nhìn Lý Thế Kiệt. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên mặt gã: "Có như vậy mới gọi là tra tấn mày được."

Nói đoạn, Lý Thế Kiệt đứng dậy, lau sạch máu đứng trên dao găm rồi cất vào người. Anh nhìn cô gái đang co mình trên giường. Cô ấy cũng đang nhìn về phía này, thấy anh nhìn mình, cô hơi sợ hãi thu người càng chặt hơn, lùi lại, áp lưng về phía tường. Vài giây anh mới quay người rời khỏi phòng.

Cầm lại lại MP5K, Lý Thế Kiệt chậm rãi tiến đến phòng còn lại. Đứng bên ngoài, anh không nghe được âm thanh nào phát ra từ bên trong, hoàn toàn tĩnh lặng kể cả có áp tai vào nghe. Đây chính là căn phòng hướng ra cổng chính còn bật đèn mà anh nhìn thấy khi ở trong vườn.

Vặn tay nắm cửa, Lý Thế Kiệt vẫn chưa bước vào, chỉ đứng bên ngoài chĩa súng vào trong. Bên trong vẫn vô cùng yên ắng, không hề có động tĩnh gì. Ánh sáng mờ mờ từ bóng đèn bàn tỏa ra dường như không đủ để soi sáng cả căn phòng. Lý Thế Kiệt cảnh giác bước vào trong. Lọt vào mắt anh là một dáng người đang nằm trên giường, quay lưng về phía này.

Bất chợt, người từ trên giường vừa xoay người, lăn xuống bên kia méo giường. Trong lúc lăn còn bắn về phía Lý Thế Kiệt vài phát súng đã được lắp nòng giảm thanh. Không kịp phản kích, Lý Thế Kiệt chỉ biết nhanh chóng hạ trọng tâm, cuộn người lăn về phía cửa phòng. Những viên đạn từ khẩu súng người kia bắn ra ghim chặt vào bức tường phía sau.

Sờ nhẹ lên cánh tay, Lý Thế Kiệt thấy tay mình hơi ươn ướt và khá trơn trượt. Rất nhanh nó đã thấm ướt áo anh. Có lẽ do vừa rồi tình huống xảy ra quá nhanh nên anh không kịp né mà bị một viên đạn bắn sượt qua người.

Vừa nghiêng người nhìn vào trong xem tên giả Ông Hổ kia đang ở đâu thì Lý Thế Kiệt nhanh chóng rụt người lại khi hắn tiếp tục nổ thêm một phát súng về phía này. Phát súng trúng vào cửa phòng làm những mảnh gỗ vụn bắn tung toé.

Ông Hổ không ở trong phòng, vậy thì ông ta ở đâu được kia chứ? Hay vụ cô gái bị xâm hại kia chỉ là một màn kịch hòng thu hút sự chú ý của anh để tìm đường chạy thoát?

Lục lại trong ký ức từng hình ảnh kể từ lúc bước vào đây, bất chợt Lý Thế Kiệt chợt nhớ đến một vị trí bèn quay người đi về phía cầu thang. Trên đường đi, anh dừng lại, quay người chĩa súng về căn phòng khi nãy.

Đúng lúc này, người đàn ông giả dạng kia vừa chạy ra liền ăn ngay phát đạn của Lý Thế Kiệt vào ngay giữa trán, gục ngay tại chỗ. Chỉ có hạ hắn, anh mới có thể yên tâm đi tìm Ông Hổ, vì chắc chắn hắn ta sẽ đối theo anh ở phía sau. Và cái chết của hắn cũng đã khẳng định cho suy đoán của anh.

Đứng ở ngã rẽ nhìn vào cánh vứt phòng ở dưới tầng hầm hồi lâu, trực giác mách bảo cho Lý Thế Kiệt biết Ông Hổ đang ở trong đó. Vừa định tiến lên một bước thì bất chợt cánh cửa đó mở ra. Một khẩu súng từ trong chĩa ra, bắn vô số làn đạn về phía Lý Thế Kiệt.

Anh nhanh chân xoay người, nấp vào tay vịn cầu thang. Một người đàn ông mặc vest xuất hiện phía sau cánh cửa, chĩa khẩu súng trường về phía này. Bên dưới khẩu súng còn lắp thêm phụ kiện phóng lựu nhưng hiện tại hắn ta không dám sử dụng vì khoảng cách của cả hai khá gần và tầm ảnh hưởng của nó quá lớn.

Phía sau lưng hắn ta chính là Ông Hổ. Trên tay ông ta cầm theo một khẩu súng lục.

Rút chốt quả bom gây choáng ta, Lý Thế Kiệt ném vào trong rồi xoay mặt tránh đi. Chỉ trong vài giây nó đã phát nổ và chỉ nghe được trước đó có giọng đàn ông kêu tránh đi.

Tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này, Lý Thế Kiệt nổ hai phát súng vào cùng một vị trí ở giữa trán tên vệ sĩ khiến hắn bật ngửa ra sau. Không kịp chuẩn bị đã bị Ông Hổ chĩa súng vào mình, Lý Thế Kiệt thụt người xuống, quay người đồng thời đá bay khẩu súng trên tay ông ta rơi xuống đất cạch một tiếng. Sau đó anh đạp thẳng vào ngực Ông Hổ khiến ông ta ngã xuống rồi lập tức nổ một phát súng vào chân ông ta.

"Zero. Mày mà giết tao, tổ chức sát thủ sẽ không tha cho mày đâu." Ông Hổ nằm dưới đất, dùng một tay bịt miệng vết thương ở chân thở hổn hển.

"Chuyện của tổ chức bây giờ đã không còn liên quan đến tôi nữa." Lý Thế Kiệt hờ hững nói.

"Nhưng mày đã làm việc cho tao, mày không thể giết tao."

"Tôi chỉ làm việc cho ông vì huyết ấn. Nhưng khoảng thời gian đó tao đã không còn là thành viên của tổ chức nữa nên, tôi có thể giết ông."

Ngón tay vừa đặt ở cò súng thì bất chợt ngoài cửa phát ra tiếng động. Lý Thế Kiệt vừa quay sang đã thấy cô gái khi nãy cầm dao chạy đến chém vào tay anh. Cô ấy định chém thêm một cú nữa nhưng rất nhanh đã bị anh đoạt lại, dùng tay đẩy vào đầu cô gái khiến cô ấy lảo đảo vài bước. Anh nhanh chóng cất vào người. Anh phải đem theo nó đi vì nó đã dính máu của anh.

Cô gái đó vẫn trang phục khi nãy, chỉ khác bây giờ đã mặc lại chiếc quần đùi kia vào người. Cô ấy định lao lên tấn công tiếp thì bị anh đẩy ngã nên không đứng dậy nổi nữa.

Cô ấy hét lên: "Không được làm hại ba tôi!"

"Chạy! Mau chạy đi!" Ông Hổ hoảng hốt khi nhìn thấy con gái mình.

Lý Thế Kiệt nhìn sang Ông Hổ, một người đàn ông có máu mặt trong thế giới ngầm, sẵn sàng diệt trừ bất kỳ ai. Vậy mà bây giờ lại hoá thành một người cha sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ con gái khiến anh cảm thấy khá nực cười.

"Ông Hổ, ông cứ yên tâm đi. Tôi không như ông. Tôi sẽ không chơi trò nợ cha con trả đâu. Ai nợ tôi, tôi đòi người đó."

Nói đoạn, Lý Thế Kiệt bóp cò, bắn thẳng vào đầu Ông Hổ. Ông ta không kịp phản ứng gì, chỉ mở to mắt nhìn về phía cô con gái của mình đang khóc rống lên, ngồi đó không thể đứng lên được nữa. Cô ấy đã bị trật chân sau một cú đẩy ngã của anh.

Lý Thế Kiệt chỉ liếc nhìn cô gái một cái rồi nhanh chóng bỏ đi. Số phận đã đưa đẩy cô ấy trở thành con của một ông trùm thế giới ngầm, xém bị xâm hại thì không thể đánh đổi được nữa. Giờ chỉ còn cách cầu nguyện cho cô ấy có cuộc sống hạnh phúc sau này.

Trèo lên xe John Davis, Lý Thế Kiệt lập tức xoay người cầm lấy hộp dụng cụ y tế ở hàng ghế sau. Anh cởi áo ra, tự sơ cứu vết thương cho mình.

John Davis gập máy tính lại, cất vào túi chống sốc rồi đặt ra hàng ghế sau. Anh ta khởi động xe, đạp chân ra, giọng điệu như vừa quan tâm, vừa châm chọc: "Cậu bị thương à?"

"Ừ, vết đạn sượt qua thôi." Lý Thế Kiệt không để ý đến ngữ điệu của John Davis. Xử lý xong vết thương, anh lấy cuộn băng gạc quấn quanh bắp tay.

"Vết đạn thì tôi không nói đến, tôi đang nói vết cắt trên tay cậu."

Lý Thế Kiệt nhìn xuống vết cắt ở gần khuỷu tay: "Không để ý bị chém thôi."

"Bị chém?" John Davis vờ như không biết: "Là cô gái cậu cứu khi bị xâm hại à?"

"Sao cậu biết?" Lý Thế Kiệt không thèm quay sang nhìn, chỉ tập trung vào công việc của mình.

"Cậu đừng quên tôi ngồi đây theo dõi camera cho cậu. Và…" John Davis chỉ vào lỗ tai của mình: "Tai nghe của chúng ta luôn liên thông với nhau cho thuận tiện đấy."

"Ừm, chuyện đó cũng không có gì quan trọng."

"Không quan trọng? Anh bạn tôi ơi! Lúc trước cậu đâu có như vậy? Cậu có bao giờ lơ là trước những cô gái như… cô gái khi nãy đâu."

Lý Thế Kiệt im lặng không đáp, tiếp tục băng bó.

John Davis cười thành tiếng, cất giọng châm chọc: "Cậu cũng như tôi thôi. Bị những cô gái đẹp làm thành ra như vậy."

Bị anh ta châm chọc như vậy, Lý Thế Kiệt không tức giận, từ tốn hỏi ngược lại: "Sao tôi nghe câu nói này cứ như là cậu đã làm chuyện gì đó có lỗi với Gia Hân vậy?"

"Đừng có nói xui. Tôi không có. Chúng tôi vẫn còn đang rất hạnh phúc. Chỉ là, tôi thấy cậu không còn như xưa nữa."

"Con người ai mà chẳng thay đổi để thích nghi. Cậu đừng quên con người là loài sinh vật dễ thay đổi để thích nghi với cuộc sống nhất so các loài khác."

Đây là thứ Lý Thế Kiệt luôn nghĩ đến. Nhưng anh cũng không ngờ, kể từ lúc gặp Trịnh Thu Cúc, sự máu lạnh chảy trong con người anh dần trở nên ấm trở lại.

"Mà, hình như tôi thấy bây giờ cậu bị thu hút bởi mấy cô gái xinh đẹp thì phải." John Davis nắm chặt vô lăng, chậm rãi cho xe chậm lại khi thấy đèn đỏ ở phía trước.

"Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ." Lý Thế Kiệt không muốn quan tâm.

"Tôi đùa thôi mà, cậu đâu cần căng thẳng như vậy đâu."

"Cậu đừng quên tôi không thích nói đùa, trong một số trường hợp." Giọng Lý Thế Kiệt không chút cảm xúc.

"Được, được. Tôi chịu thua." John Davis giơ một tay ngỏ ý đầu hàng. Ngẫm nghĩ một lúc, anh ta lại nói: "Bây giờ tôi thấy cậu hơi quan tâm cái cô Trịnh Thu Cúc quá đấy. Dù chỉ là hôn nhân thương trường thôi, nhưng cậu thấy có nhiều người đâu có bên nhau mà đi ra ngoài ngoại tình đủ kiểu lên báo ầm ầm chứ đâu. Còn cậu, cậu yêu cô ấy rồi đúng không?"

Lý Thế Kiệt không trả lời. Anh trầm ngâm nghĩ về câu nói của John Davis.

John Davis nói tiếp: "Cậu không nói nhưng những biểu hiện của cậu cũng đã nói lên điều đó."

"Phải. Tôi đã yêu cô ấy." Lý Thế Kiệt gật đầu thừa nhận: "Dù cô ấy không yêu tôi, ghét tôi. Dù cô ấy rất dữ và luôn thích mắng người khác, cô ấy là một người mạnh mẽ và độc lập nhưng tôi không biết tại sao tôi lại yêu cô ấy."

"Tôi hiểu." John Davis hiểu, vì anh ta đã có bạn gái nên càng hiểu rõ: "Những gì chúng ta làm rất nguy hiểm nên chúng ta sợ ảnh hưởng đến cô ấy."

"John Davis, cậu xứng đáng có được hạnh phúc." Lý Thế Kiệt sơ cứu xong, ném hộp dụng vụ y tế ra hàng ghế sau, tựa lưng vào ghế: "Cho nên đó là nguyên nhân tôi nói… những điều đó với cậu."

John Davis cười, nụ cười rất nhạt: "Tôi biết. Nhưng, biết sao được. Tôi là người coi anh em quan trọng hơn."

Lý Thế Kiệt chỉ cười, không nói gì.

Giữa hai người họ, chỉ cần nói ít thôi cũng có thể hiểu đối phương muốn nói đến điều gì.
Nhấn Mở Bình Luận