Hai mươi phút sau, Dương Chấn đưa Mễ Tuyết tới tiệm cơm nhà họ Trần.
Tiệm cơm nhà họ Trần là sản nghiệp của nhà họ Trần, hiện giờ đã mở cơ sở trên toàn quốc.
“Em ăn cái gì cứ gọi, hôm nay anh mời”.
Sau khi vào phòng VIP, Dương Chấn cười nói.
Mễ Tuyết kinh ngạc nhìn phòng Đế Vương xa hoa trước mắt: “Lần đầu tiên em tới một nhà hàng xịn như vậy”.
“Anh Chấn thật lợi hại, đến cả tiệm ăn nhà họ Trần cũng chuẩn bị cho anh một phòng riêng”.
Mễ Tuyết hơi mất tự nhiên, dù sao cũng là lần đầu tiên tới nhà hàng đẳng cấp này. Từ nhỏ cô ta đã quen sống khổ cực, đột nhiên thấy căng thẳng.
Dương Chấn cười nói: “Anh quen biết ông chủ của tiệm cơm này”.
Mễ Tuyết không hỏi nhiều nữa, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ về thân phận của anh.
Mặc dù cô ta mới tới tiệm cơm nhà họ Trần lần đầu nhưng đã nghe danh từ trước, đây là một trong những nhà hàng cao cấp nhất Yến Đô.
Vừa rồi Dương Chấn dẫn cô ta đi vào, giám đốc tiệm cơm tự tới tiếp đón hai người, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí còn hỏi Dương Chấn: “Có cần gọi ông chủ của chúng tôi tới không ạ?”
Rõ ràng, chỉ khi thân phận của anh cao hơn cả ông chủ của tiệm cơm nhà họ Trần thì giám đốc mới nói như vậy.
“Mễ Tuyết, anh có một số chuyện muốn nói với em”.
Trong lúc đợi đồ ăn được mang lên, Dương Chấn bỗng lên tiếng.
Có những chuyện sớm muộn đều phải nói. Ngày mai đã là ngày cưới của Mã Siêu, anh nhất định phải giải quyết được chuyện của Mễ Tuyết.
“Anh có gì cứ nói, không cần trịnh trọng như vậy”.
Thấy vẻ mặt Dương Chấn nghiêm túc, Mễ Tuyết cười nói.
Dương Chấn nhìn gương mặt vui vẻ của Mễ Tuyết, bỗng thấy không đành lòng nhắc tới chuyện buồn của cô ta.
Anh do dự mãi mới chịu nói; “Đầu tiên, anh muốn xin lỗi em!”
Trông thấy bộ dạng trịnh trọng của Dương Chấn, Mễ Tuyết bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
“Anh sao thế? Sao đột nhiên lại xin lỗi em?”
Mễ Tuyết bất an hỏi.
Dương Chấn trầm giọng nói: “Bởi vì một ít nguyên nhân, anh đã cho người điều tra em, cũng biết không ít chuyện của em”.
“Anh biết, năm em ba tuổi, bố mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, chỉ để lại em và người anh trai lớn hơn em hai tuổi. Sau đó em và anh trai ở nhờ nhà dì”.
“Nhưng lâu dần, chú dượng của em bắt đầu ghét bỏ, đánh đập hai anh em, còn không cho đi học. Cuối cùng anh trai dẫn em rời khỏi cái nhà kia”.
Khi Dương Chấn chậm rãi nói ra những lời này, Mễ Tuyết đều kinh hãi.
“Anh biết hết rồi sao?”
Dứt lời, Mễ Tuyết đau khổ cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng, cố kìm nén không để mình rơi nước mắt.
Dương Chấn gật đầu: “Anh biết cả rồi. Anh rất đau lòng vì những chuyện em đã phải trải qua”.
Mễ Tuyết không lên tiếng, chỉ im lặng cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!