Chương 1002:
Chỉ khi Mễ Tuyết tỉnh táo, anh mới có thể nói tiếp.
Căn phòng rộng lớn chìm vào yên tĩnh suốt năm phút, Mễ Tuyết mới nói: “Thế nên, hôm nay anh mời em ăn cơm là muốn bảo em nhận người thân với anh ta à?”
Dương Chấn gật đầu: “Bây giờ cậu ấy vẫn chưa biết anh đã tìm được em. Ngày mai là đám cưới của cậu ấy, cho nên anh hi vọng em có thể có mặt trong ngày vui lớn nhất đời cậu ấy”.
“Em đã phải chịu khổ rất nhiều năm. Nhưng anh có thể khẳng định với em, cậu ấy cũng phải chịu nhiều gian khổ, từng suýt chết trên chiến tường không biết bao nhiêu lần”.
“Cậu ấy là một người anh hùng, chiến đấu vì tổ quốc!”
“Nếu cậu ấy biết người thân duy nhất trên đời của mình vẫn còn sống, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng”.
Dương Chấn khẩn khoản nói, thái độ chân thành.
“Xin lỗi anh, em không làm được!”
Nào ngờ Mễ Tuyết lại từ chối nhận anh em với Mã Siêu.
“Rốt cuộc em đang lo lắng điều gì?”
Dương Chấn rất khó chịu. Tuy anh quen biết Mễ Tuyết không lâu nhưng đã coi cô ta như em gái ruột.
Với hiểu biết của anh trong mấy ngày này, lẽ ra Mễ Tuyết phải vui vẻ và chờ mong khi biết đã tìm được anh trai rồi mới phải? Tại sao lại thành ra như vậy?
Lúc này, Mễ Tuyết đã chạy ra khỏi tiệm ăn nhà họ Trần.
“Tại sao? Tại sao hả?”
Mễ Tuyết gào khóc nức nở, đau đớn nói: “Tại sao năm đó lại bỏ em lại một mình? Anh biết lúc em không tìm thấy anh đã sợ hãi đến mức nào không?”
“Khi đó em mới mười một tuổi mà thôi! Trong lòng em, anh chính là cả thế giới!”
“Em không sợ gì cả, chỉ sợ mất anh trai!”
Mễ Tuyết khóc bù lu bù loa, nước mắt giàn giụa.
Lúc hai người bị bọn buôn người bắt cóc, trước khi Mã Siêu chạy trốn đã nói nhất định sẽ quay trở về cứu cô ta.
Nhưng cô ta đợi ròng rã ba ngày vẫn không thấy Mã Siêu, còn bị bọn buôn người bán cho bố mẹ nuôi hiện giờ.
Nhiều năm trôi qua, cô ta vẫn thường xuyên bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc. Trong giấc mơ, cô ta thấy anh trai nằm trên đường lớn, toàn thân lạnh lẽo máu me be bét.
Cảnh tượng y hệt bố mẹ ruột bị tai nạn giao thông.
Cô ta vẫn cứ tưởng anh trai mình đã chết rồi, chết vì tai nạn giao thông như bố mẹ.
Đột nhiên có một ngày, người mà cô ta coi như anh trai nói cho cô ta biết đã tìm được anh ruột. Cô ta không thể lập tức tiếp nhận được.
“Anh đã nói sẽ cứu em cơ mà. Nhưng anh đâu có cứu em!”
Mễ Tuyết lớn tiếng gào lên.
Bầu trời u ám bỗng có bông tuyết không ngừng rơi xuống.
Mễ Tuyết ngồi xổm dưới đèn đường, gào khóc thật to như muốn xả hết toàn bộ khổ sở phải chịu trong suốt những năm qua.
Mùa đông ở Yến Đô hiếm khi có tuyết. Thế nhưng tối nay, tuyết bay đầy trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!