Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Chiến Thần - Dương Chấn

Chương 1030:

 

Quan Hân lại như thấy đuợc một tia hi vọng sống sót, nhưng cô ta còn chưa kịp vui mừng thì Dương Chấn đã nói tiếp: “Nếu cô đã thích làm người khác cảm nhận nỗi thống khổ vì li biệt sinh tử với người thân thì hôm nay để tôi giúp cô được trải nghiệm cảm giác đó một lần”.

 

“Huỵch!”

 

Dứt lời, Dương Chấn vung tay ném ra, thân thể Quan Hân nặng nề va mạnh vào vách tường, hộc một ngụm máu tươi.

 

Quan Hân bị ném vào tường, đầu choáng váng, cảm thấy xương cốt toàn thân đã rã rời.

 

“Cậu, cậu định làm gì?”

 

Cô ta còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy giọng bố mình run rẩy vang lên.

 

Trong khoảnh khắc, cô ta bỗng hiểu ra, câu nói vừa rồi của Dương Chấn là có ý gì.

 

“Đừng, đừng làm thế, tôi cầu xin anh đừng làm thế!”

 

Nhận ra ý định của Dương Chấn, Quan Hân cuống cuồng cầu xin.

 

Cơn đau thể xác cùng với nỗi sợ hãi trong lòng khiến cho cô ta có cảm giác sống không bằng chết.

 

Quan hệ giữa cô ta và Quan Hồng Vĩ vô cùng gắn bó, có thể nói, cô ta có được địa vị ở trong Vương tộc họ Quan như ngày hôm nay đều nhờ có Quan Hồng Vĩ giúp đỡ.

 

Bằng không, cô ta chẳng là gì cả, có lẽ đã sớm bị Vương tộc gả ra ngoài để tạo dựng quan hệ với gia tộc khác.

 

“Cậu, cậu đừng có lại đây, tôi, tôi chính là Vương tử của Vương tộc họ Quan đấy, bố tôi là Quan Vương, cậu không thể đụng đến tôi, bằng không, bố tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.

 

Quan Hồng Vĩ vừa lùi lại vừa run rẩy đe dọa, con ngươi ông ta ngập tràn nỗi sợ hãi.

 

Là một Vương tử của Vương tộc họ Quan, đã bao giờ ông ta gặp phải chuyện như thế này?

 

Từ trước đến nay ông ta luôn là người nắm sự sống chết của kẻ khác trong tay, nhìn người khác bị nỗi sợ bao phủ chẳng khác nào một con sâu cái kiến.

 

Quan Hồng Vĩ chưa bao giờ rơi vào tình thế này, ông ta cảm thấy như mình chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.

 

“Con hư tại bố”.

 

Dương Chấn bình thản nhìn về phía Quan Hồng Vĩ, nói: “Cô ta có ngày hôm nay đều nhờ ông ban tặng cả”.

 

“Tôi vốn không định trở mặt với Vương tộc họ Quan, nhưng các người lại không chịu buông tha tôi”.

 

“Nếu như các người thuê sát thủ tới ám sát tôi, chưa chắc tôi đã muốn giết các người như lúc này”.

 

“Kiếp sau hãy chọn một gia đình bình thường mà đầu thai, làm một người tốt đi!”

 

Khi nói những lời này, sắc mặt Dương Chấn cực kì bình thản, giống như thể giữa anh và Quan Hồng Vĩ chẳng có thù hận gì, chỉ là bạn bè nói chuyện với nhau mà thôi.

 

Nhưng chính sự bình thản đó lại làm Quan Hồng Vĩ dựng cả tóc gáy, nỗi sợ hãi bao phủ khiến ông ta tuyệt vọng.

 

“Dương Chấn, tôi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi bảo đảm với cậu, chỉ cần cậu chịu buông tha tôi, từ nay về sau, Vương tộc họ Quan không bao giờ đến gây hấn với cậu nữa”.

 

Quan Hồng Vĩ nói đến đó, hai đầu gối đã quỳ phịch xuống đất: “Tôi xin cậu cho tôi một con đường sống đi”.

 

Quan Hân cũng quỳ xuống theo: “Đúng đúng đúng, chúng tôi cam đoan với anh, từ nay về sau người của Vương tộc họ Quan tuyệt đối sẽ không bao giờ gây phiền phức cho anh nữa”.

 

Dương Chấn khinh thường cười một tiếng: “Các người cho rằng, một Vương tộc họ Quan có thể làm gì tôi chắc?”

 

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân lập tức cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận