Chương 1071:
Dương Chấn ho nhẹ một tiếng, chủ động hỏi để che giấu bối rối: “Cô tên gì vậy?”
“Em tên Phùng Tiểu Uyển, Anh Chấn cứ gọi em là Tiểu Uyển là được”.
Phùng Tiểu Uyển khẽ cười đáp.
Nghe cô ta nói vậy, Dương Chấn lập tức sững sờ. Bởi vì từ khi tới đây anh chưa từng nói ra tên mình, vậy mà Phùng Tiểu Uyển lại gọi anh là Anh Chấn. “Sao cô biết tên tôi?”
Dương Chấn hỏi. “Có lẽ là vì vừa rồi Tiểu Uyển nghe thấy tôi gọi cậu là Cậu Chấn”.
Đổng Chiêm Cương vội vàng lên tiếng, trông có vẻ rất sốt ruột, mặt đầy hoảng loạn.
Dương Chấn lập tức nhíu mày, lạnh lùng lườm Đồng Chiêm Cương một cái, dọa ông ta run lẩy bẩy, vội vàng ngậm chặt miệng chột dạ cúi đầu. “Cô nghe thấy ông ta gọi tôi là Cậu Chấn hả?”
Dương Chấn nhìn thẳng vào mắt Phùng Tiểu Uyển.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, Dương Chấn đã có cảm giác cô ta rất sạch sẽ, thuần khiết, chắc chắn sẽ không lừa gạt người khác.
Quả nhiên, Phùng Tiểu Uyển lắc đầu đáp: “Trước khi Anh Chấn tới, em và ông nội đã biết anh sắp đưa một người bị thương nặng tới”.
“Thế nên chắc chắn ông nội cô sẽ cứu anh em của tôi phải không?”
, Dương Chấn lại hỏi.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: “Ông cả gọi điện thoại cho ông nội nhờ vả. Tuy ông nội rất lạnh nhạt với ông cả nhưng trước giờ chưa từng từ chối yêu cầu của ông cả”.
“Ông cả?”
Dương Chấn giật mình sửng sốt.
Người được Phùng Tiểu Uyển gọi là ông cả chắc chắn họ Phùng. Trong số những người anh quen biết thực sự có một người họ Phùng.
Trong đầu anh bỗng xuất hiện một bóng hình quen thuộc, liên tưởng tới gương mặt của ông Phùng, anh lập tức vỡ lẽ ra. “Ông cả tên là Phùng Ái Quốc, ông nội tên là Phùng Ái Dân”.
Phùng Tiểu Uyển nói tiếp: “Trước giờ ông nội vẫn luôn kính trọng các vị anh hùng vì dân vì nước. Anh và anh Siêu đều là anh hùng vĩ đại. Dù ông cả không mở lời, nếu hai người tìm tới ông nội, ông nội cũng sẽ giúp”.
Cảm xúc hiện giờ của Dương Chấn rất phức tạp.
Phùng Ái Quốc là một anh hùng hết lòng vì dân vì nước, cả một đời đều dâng hiến cho quốc gia.
Tính ra Phùng Ái Quốc cũng được xem như cấp trên của anh.
Anh được như ngày hôm nay đều là nhờ hai ông cụ, một là Phùng Ái Quốc, còn lại chính là sư phụ truyền dạy võ thuật cho anh.
Đến tận bây giờ anh vẫn không biết sư phụ tên là gì, trước giờ vẫn luôn gọi ông ấy là sư phụ. “Thế nên ông cố tình dẫn tôi tới đây đúng không?”
Dương Chấn nhìn Đổng Chiêm Cương, lên tiếng hỏi.
Đổng Chiêm Cương đã bị dọa sợ từ lâu, nghe anh hỏi lập tức giật nảy mình, đứng thẳng lưng đáp: “Phải
Ông ta cứ tưởng Dương Chấn sẽ trừng phạt mình, nào ngờ anh chẳng làm gì, chỉ cười khổ nói: “Sao tôi lại có cảm giác như bị đưa vào tròng vậy?”
“Cậu không giận tôi dẫn cậu tới đây sao?”
Đổng Chiêm Cương dè dặt hỏi.
Dương Chấn lắc đầu. Cơ thể căng cứng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!